Lúc này, Tống Vy đã hiểu rồi. Con ong này không phải do Đường Hạo Minh mà do Đường Hạo Tuấn gửi tới.
Nghĩ đến đây, Tống Vy kích động run hết cả tay, cô vội lấy cái tai nghe ở dưới mông con ong ra.
Sau khi tháo ra, cô nhìn chằm chằm vào chiếc tai nghe rồi đeo thử lên tai.
Vừa đeo lên, một giọng nói liền truyền tới tai cô: “Mợ chủ, cô có nghe thấy không?”
Là Trình Hiệp, là giọng cua Trình Hiệp!
“Nghe thấy rồi!” Tống Vy nhìn con ong, hai mắt đỏ ửng lên.
Trình Hiệp thở phào một hơi: “Tốt quá, tôi còn sợ khoảng cách quá xa nên không nhận được tín hiệu.”
“Tôi nghe được rất rõ ràng, nhưng sao mọi người gửi camera hình con ong đến đây. Nếu không phải là vì tôi nhìn thấy ánh sáng đỏ thì đã tưởng nó là ong thật rồi cơ, doạ tôi một phen hú hồn.” Tống Vy vuốt ngực.
Trình Hiệp xấu hổ: “Xin lỗi mợ chủ, chúng tôi cũng không còn cách nào khác. Cũng không thể gửi một con bướm đến mà. Hình thể của con bướm hơi lớn nên rất dễ gây chú ý, nên dùng ong thích hợp hơn. Con ong này được mua từ quân đội đó, thường được sử dụng khi thực hiện nhiệm vụ trong rừng để thám thính. Chúng tôi mua vài con từ quân đội nước L, vốn muốn tìm thử mợ chủ đang ở đâu, không ngờ tìm được thật.”
“Đúng vậy, tôi cũng không ngờ mọi người lại gửi một camera hình con ong tới.” Tống Vy cười.
“Thực ra không chỉ có một con. Chúng tôi gửi ba con đi để do thám những nơi khác trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483372/chuong-1080.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.