“Được, anh và em đi chung, An An chào đời, anh không được tận mắt nhìn thằng bé.” Nói đến đứa trẻ đó, mí mắt của Đường Hạo Tuấn cụp xuống, trong mắt là sự áy náy và tự trách.
Tống Vy nhìn ra được, đặt tay lên tay anh, an ủi không lời.
Vài giây sau, Đường Hạo Tuấn khôi phục lại, vỗ mu bàn tay của cô: “Được rồi, anh không sao, ngày mai khi nào đi?”
“Buổi tối, hôm bay đến bên kia vừa hay là ban ngày.” Tống Vy nói.
Đường Hạo Tuấn từ một tiếng: “Được, anh bảo Trình Hiệp sắp xếp máy bay tư nhân.”
Tống Vy gật đầu liên tục.
Tống Hải Dương và Tống Dĩnh Nhi nghe vậy, đưa mắt nhìn nhau, để đũa xuống rồi chạy đến bên cạnh hai người, kéo tay của hai người lắc lắc làm nũng.
“Ba mẹ, chúng con cũng muốn đi thăm em trai.” Tống Dĩnh Nhi chớp đôi mắt nhìn Đường Hạo Tuấn.
Tống Hải Dương cũng như vậy, nhìn Tống Vy nói: “Chúng con nhớ em trai rồi.”
“Phải làm sao đâu? Dẫn theo không?” Tống Vy dở khóc dở cười nhìn sang Đường Hạo Tuấn.
Giữa mi tâm Đường Hạo Tuấn tràn ngập sự dịu dàng.
Anh xoa đầu của hai đứa trẻ, nói: “Dẫn theo đi.”
“Vậy thì dẫn theo!” Tống Vy khẽ mỉm cười.
Hai đứa trẻ sau khi nghe thấy thì vui vẻ nhảy cẫng lên.
Khoảng thời gian này, mẹ vì ba xảy ra chuyện, về cơ bản đều rất ít ở bên bọn chúng, không phải ném bọn chúng ở nhà thì kêu bà Vương và chú Trình trông.
Bọn chúng sớm đã muốn hoạt động chung với ba mẹ rồi.
Bây giờ cơ hội đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483325/chuong-1033.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.