Còn những chuyện khác, không cần quan tâm quá nhiều.
Nhưng mà, đến trưa, Đường Hạo Tuấn chuẩn bị lái xe về biệt phủ nhà họ Đường, ăn cơm cùng với Tống Vy, nhưng vừa ra khỏi phòng làm việc, đã bị người khác chặn lại.
“Hạo…tổng giám đốc!” Giang Vân Khê đứng trước mặt Đường Hạo Tuấn, khuôn mặt tràn đầy sự kinh ngạc và vui mừng, gọi.
Cuối cùng cô ta cũng đợi được anh.
Sau khi anh tỉnh lại, còn đẹp trai, cao lớn hơn lúc hôn mê, khí thế ngút trời khiến người khác phải run sợ.
Hai tay Giang Vân Khê đặt lên ngực, có thể cảm nhận rõ ràng, trái tim của mình đang đập rất nhanh, dường như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
“Cô là ai?” Nhìn người phụ nữ khuôn mặt tràn đầy sự kích động nhìn chằm chằm vào mình ở trước mặt, Đường Hạo Tuấn hơi cau mày, lạnh lùng hỏi.
Thực ra, trong lòng anh đã đoán được người phụ nữ này là ai, mặc đồng phục của nhân viên vệ sinh, lại dùng ánh mắt buồn nôn như vậy để nhìn mình, ngoài trừ cái người được gọi là ân nhân cứu mạng mình ra, có lẽ không còn người nào khác.
Quả nhiên, lời nói tiếp theo của Giang Vân Khê đã chứng thực phán đoán của anh.
“Tổng giám đốc, anh không biết tôi?” Giang Vân Khê kinh ngạc mở to mắt: “Tôi là Giang Vân Khê, là người đã cứu anh.”
Cô ta đến gần hơn một bước, muốn để anh nhìn rõ cô ta.
Đường Hạo Tuấn lùi về sau một bước, để lộ ra dáng vẻ bây giờ mới nhớ ra: “Hóa ra là cô.”
Giang Vân Khê thấy anh đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483324/chuong-1032.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.