Hai đứa trẻ quả nhiên gật đầu liên lục, biểu thị sẽ không rời xa mẹ.
Ba người lớn thương lượng như vậy xong, sau đó người nên đi thì đi, người nên ở thì ở lại.
Mãi cho đến buổi chiều ngày hôm sau, Tống Vy mới tỉnh lại.
Khi tỉnh lại, cô nhìn trần nhà trắng xóa, ngửi mùi thuốc sát trùng trong không khí thì biết mình ở nơi nào.
Nghĩ tới mình vì chịu kích thích chuyện Đường Hạo Tuấn mất tích, bụng đau kịch liệt được đưa vào đây, Tống Vy vội vàng sờ bụng.
Sờ cái bụng vốn nên lồi lên, lúc này lại trở nên rất phẳng, cả người cô đều hoảng, trái tim càng rơi vào đáy cốc.
“Con của tôi đâu? Con của tôi đâu?” Tống Vy vội vàng chống người ngồi dậy.
Tuy nhiên vừa động như vậy, cơn đau truyền tới từ bụng khiến cô không nhịn được mà phát ra âm thanh.
Mà cơn đau này, cũng khiến cô hiểu, con của cô là thật sự không còn ở đây nữa!
Động tĩnh của Tống Vy đã đánh thức Hạ Bảo Châu đang ngủ ở sô pha trong phòng bệnh.
Hạ Bảo Châu mở mắt ra, vội vàng nhìn về phía giường bệnh, nhìn thấy Tống Vy vậy mà giật mũi kim truyền nước ra, chuẩn bị lật người xuống giường, ngay lập tức lo lắng chạy tới ngăn cản.
“Vy Vy, cậu đây là làm cái gì?” Hạ Bảo Châu vội vàng đỡ Tống Vy về giường bệnh.
Tống Vy không chịu, còn muốn tiếp tục ngồi dậy, vừa đẩy Hạ Bảo Châu vừa kích động gào lên: “Con của tớ mất rồi, tớ muốn đi tìm con của tớ!”
Hạ Bảo Châu lúc này mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483306/chuong-1014.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.