“Xem ra cô thật sự hận cậu ta, giờ còn muốn tìm cậu ta giết thêm lần nữa sao?” Đường Hạo Minh chế giễu.
Gương mặt của Lâm Giai Nhi tràn ngập vẻ giận dữ: “Ai kêu anh ta phụ tôi, nếu anh ta thật sự chết rồi còn tốt, nếu không chết, tôi đương nhiên phải giết anh ta lần nữa, khiến anh ta biết nỗi đau khổ của tôi!”
Trong lòng Đường Hạo Minh trợn ngược mắt.
Cô có đau khổ cái rắm, Đường Hạo Tuấn phụ cô mới lạ, rõ ràng là bản thân cô không có được Đường Hạo Tuấn thì nói bị Đường Hạo Tuấn phụ.
Mạch não như này, thật là đủ thần kỳ.
Đương nhiên, Đường Hạo Minh sẽ không nói ra những điều anh ta nghĩ, đẩy mắt kính rồi trả lời: “Được, tôi phái người đi hỏi.”
Lâm Giai Nhi mím môi, không lên tiếng.
Rất nhanh, chiếc xe lần nữa lái đi, không lâu sau thì biến mất, giống như chưa từng đến.
Mà ở trong một bệnh viện của trấn nhỏ cách khu công nghiệp bị thiêu rụi này khoảng 20 dặm.
Một người phụ nữ hơn 20 tuổi, vẻ ngoài thanh tú cầm cặp lồng giữ nhiệt đi vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh một y tá nhìn thấy cô ta, mỉm cười với cô ta: “Cô Giang, cô đến rồi.”
“Phải, hầm ít canh cho anh ấy, đợi sau khi anh ấy tỉnh lại thì uống.” Giang Vân Khê nhìn sang người đàn ông mặc đồ bệnh nhân, sắc mặt tái nhợt, trên đầu quấn băng gác, nhưng lại vô cùng đẹp trai nằm trên giường bệnh, xấu hổ nói.
Y tá thấy vậy, cười trêu: “Cô Giang đối với bạn trai của cô thật là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483305/chuong-1013.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.