Tống Kim bị ánh mắt nhiệt tình của Hạ Bảo Châu dọa sợ, bỗng chốc không dám bắt tay cô ấy.
Suốt cả năm anh ta không ở bệnh viện thì sẽ ở phòng tranh, rất ít khi qua lại với người khác. Huống hồ gì là người con gái có tính cách vô cùng hoạt bát như Hạ Bảo Châu đây.
“Ờm, tôi…” Gương mặt trắng nõn của Tống Kim chợt đỏ ửng, hai bàn tay cũng hơi luống cuống chẳng biết làm sao.
Hạ Bảo Châu thấy vậy liền bật cười ra tiếng: “Vy Vy, em trai cậu đáng yêu quá, cũng ngây thơ nữa.”
Đây cũng là lần đầu tiên Tống Vy nhìn thấy dáng vẻ này của Tống Kim, cảm thấy hơi lạ.
Còn Tống Kim hình như biết điệu bộ của mình rất mất mặt, không nhịn được mà cúi đầu xuống.
“Được rồi Bảo Châu, cậu đừng chọc Tiểu Kim nữa.” Tống Vy liếc mắt nhìn Hạ Bảo Châu, sau đó kéo tay của Tống Kim: “Tiểu Kim, đây là bạn chị, Hạ Bảo Châu. Tính của chị ấy là như thế đấy, thích trai đẹp, vì em có vẻ ngoài ưa nhìn cho nên chị ấy mới như vậy, em đừng có để bụng.”
“Đúng đúng đúng. Cũng là vì cậu trông rất đẹp trai cho nên tôi nhất thời nhiệt tình thái quá, cậu đừng sợ.” Hạ Bảo Châu cũng vội nói.
Tống Kim gật đầu: “Được.”
“Đi thôi, chúng ta vào trong.” Tống Vy kéo tay của Tống Kim đi vào biệt thự.
Hạ Bảo Châu đi bên cạnh trò chuyện với Tống Quân.
Có lẽ lời nói lúc nãy của Tống Vy đã làm dịu sự căng thẳng của Tống Kim đối với Hạ Bảo Châu.
Anh ta đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483218/chuong-926.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.