“Tôi nhất định sẽ điều tra chuyện này rõ ràng.” Nét mặt Đường Hạo Tuấn âm trầm, cả người toát ra hơi thở lạnh như băng.
Mạnh Ngọc gật đầu: “Tôi biết rồi, tôi sẽ phối hợp điều tra với cậu.”
Tại kết quả xét nghiệm của anh ta nên mất bao lâu Hạo Tuấn và hai đứa trẻ mới nhận nhau.
Tuy không phải là lỗi của Mạnh Ngọc, nhưng làm trễ kết quả xét nghiệm của ba con họ cũng là sự thật.
“Tôi đang nghĩ rốt cuộc người đánh tráo mẫu xét nghiệm đã làm thế nào? Và tại sao lại biết trước việc cậu muốn làm xét nghiệm với hai đứa trẻ?” Mạnh Ngọc vò đầu, nói ra điểm nghi ngờ.
Môi Đường Hạo Tuấn nở nụ cười lạnh lùng: “Biết đâu có người nghe lén tôi muốn làm xét nghiệm nên mới sắp xếp trước mọi chuyện.”
Người kia đã biết hai đứa bé là con của anh từ lâu, mà còn ngăn cản anh nhận lại hai đứa trẻ.
Có lẽ là cả nhà Đường Mãnh.
Đường Mãnh luôn muốn có được tập đoàn Đường Thị, trước đây đã bỏ thuốc để anh không có người kế thừa Đường Thị. Bằng cách này Đường Mãnh sẽ chiếm lấy tập đoàn Đường Thị với lý do anh không có con nối dõi.
Có thể vì vậy nên Đường Mãnh mới nhiều lần ra tay với kết quả xét nghiệm, không cho anh và hai đứa bé nhận nhau.
“Đã nghe được cuộc nói chuyện?” Nét mặt Mạnh Ngọc cứng đờ.
Đường Hạo Tuấn nhìn anh ta: “Cậu không cần tham gia việc điều tra lần này đâu, tôi sẽ tự làm.”
“Được.” Mạnh Ngọc nhận ra Đường Hạo Tuấn không tin tưởng mình, thầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483200/chuong-908.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.