Đường Hạo Tuấn lau sợi chỉ bạc vương nơi khóe miệng, giọng hỏi có vẻ mất hứng: “Tại sao?”
Đã lâu lắm rồi anh không chạm vào cô.
Nhìn vẻ mặt tủi thân của người đàn ông, Tống Vy không khỏi cảm thấy buồn cười.
Sau đó cô kéo lấy tay anh, dưới ánh mắt nghi ngờ của anh, cô nhẹ nhàng đặt tay anh lên chỗ bụng dưới của mình.
Đường Hạo Tuấn ngẩn người: “Em có ý gì?”
Tống Vy mỉm cười nhìn anh: “Đây mới là món quà sinh nhật thực sự em định tặng anh tối nay, em có thai rồi.”
Bầu không khí bỗng trở nên yên lặng.
Con ngươi Đường Hạo Tuấn run lên, nhìn vào tay mình với vẻ mặt không tin nổi.
Trong bụng dưới bàn tay anh thực sự đã có một đứa trẻ.
Là con của anh!
“Anh… anh sắp làm ba sao?” Qua một hồi lâu, yết hầu của Đường Hạo Tuấn trượt lên trượt xuống, cuối cùng mới cất tiếng, giọng nói hơi run rẩy.
Tống Vy gật đầu: “Đúng vậy, anh sắp làm ba rồi, lần này chính là con ruột của anh.”
Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mấp máy, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại không nói ra lời, chỉ lẳng lặng ôm Tống Vy vào lòng.
Tống Vy yên tĩnh tựa vào trong ngực anh: “Sao, anh không vui à?”
“Không, anh rất vui, cảm ơn em, đây là món quà tuyệt vời nhất dành cho anh.” Đường Hạo Tuấn cúi đầu ngửi mùi thơm trên người cô.
Tống Vy cười tủm tỉm: “Thật sao? Em còn tưởng rằng anh không vui nữa chứ.”
“Không đâu.” Đường Hạo Tuấn lắc đầu: “Cảm ơn em, đúng rồi, con được mấy tháng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483135/chuong-843.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.