Người phụ nữ này dám nói con của cô là con hoang ư?
Tống Hải Dương và Tống Dĩnh Nhi cũng tức giận, nắm chặt tay lại.
“Cô nói bậy bạ, cháu và anh trai không phải là con hoang!” Tống Dĩnh Nhi gào khóc.
Tuy Tống Hải Dương không nói gì nhưng ánh mắt nhìn Lâm Giai Nhi vô cùng lạnh lùng.
Lâm Giai Nhi không khỏi giật mình, trong khoảnh khắc ấy cô ta như nhìn thấy được hình bóng của Đường Hạo Tuấn.
Nhưng ngay sau đó, Lâm Giai Nhi đã hoàn hồn, mỉa mai nói: “Không phải vậy sao? Tuy gọi anh ấy là ba nhưng có thật sự là ba hay không? Hai đứa chỉ là con riêng thôi.”
“Bọn cháu không phải con riêng, cô là người xấu, người xấu!” Tống Dĩnh Nhi khóc lóc, chực đánh cô ta.
Tống Vy kéo cô bé lại, ôm chặt vào lòng: “Được rồi Dĩnh Nhi, đừng khóc.”
Tống Dĩnh Nhi túm lấy quần áo của Tống Vy khóc thất thanh: “Mẹ, con và anh không phải con hoang đúng không? Không phải con riêng đúng không?”
Tống Vy cảm thấy nao lòng, gật đầu: “Đúng vậy, con không phải con hoang, cũng không phải là con riêng, con là bảo bối của mẹ.”
Sự phẫn uất và bi thương trong lòng Tống Dĩnh Nhi lúc này mới vơi bớt.
“Cô Lâm, cô nói ra những lời này không sợ ba biết à?” Tống Hải Dương đè nén lửa giận trong lòng, lạnh lùng nhìn Lâm Giai Nhi.
Lâm Giai Nhi nghịch mái tóc giả: “Sao lại sợ? Cháu nghĩ ba cháu sẽ đứng về phía cháu sao? Thật buồn cười! Chẳng lẽ cháu không nhận thấy gần đây ba cháu không thèm quan tâm gì đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483036/chuong-744.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.