Nhưng Tống Vy lại chợt thả hai đứa trẻ ra, bước nhanh tới chỗ Lâm Giai Nhi: “Cô Lâm, tôi xin cô nói cho tôi biết có được không?”
Cô thật sự muốn biết mình đã làm gì sai.
Cảm giác bị người khác che giấu, thật sự rất khó chịu.
“Tại sao tôi phải nói cho cô Tống biết chứ? Làm vậy thì tôi có lợi gì đâu?” Lâm Giai Nhi hất mái tóc giả, nói với giọng lười biếng.
Tống Vy cắn môi dưới: “Như vậy đi, cô có thể ra một điều kiện, chỉ cần không quá đáng thì tôi đều làm được.”
“Có thật là chuyện gì cũng được không?” Đôi mắt của Lâm Giai Nhi chợt lóe lên một tia ranh mãnh.
Tống Vy gật đầu: “Thật.”
“Vậy được, tôi muốn cô rời xa Hạo Tuấn, dẫn hai đứa con đi thật xa, tốt nhất là rời khỏi thành phố Giang. Sao nào, cô có thể làm được không?” Ánh mắt của Lâm Giai Nhi lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt cô.
Con ngươi của Tống Vy hơi mở to, cô không thể nào ngờ điều kiện mà Lâm Giai Nhi đưa ra lại là điều này.
“Cô Lâm, cô không cảm thấy mình quá đáng à? Tôi đã nói cô có thể ra điều kiện, nhưng đừng có quá đáng. Điều kiện này của cô…”
“Tôi không cảm thấy điều kiện của mình quá đáng.” Lâm Giai Nhi xòe tay nhún vai: “Cô Tống, cô có thể làm được mà, không phải sao? Đối với tôi, chỉ có chuyện không làm được mới gọi là quá đáng thôi. Mà điều kiện này sẽ không làm cô Tống bị thương, cũng không khiến cô phải trả giá bằng cả tính mạng, chuyện này đơn giản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/483035/chuong-743.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.