Rất lâu trước kia cô đã hoài nghi, nhưng sau đó lại xua tan nghi ngờ.
Cho tới bây giờ, Lâm Giai Nhi lộ ra bộ mặt thật, cô mới một lần nữa cảm thấy hoài nghi.
Lâm Giai Nhi kinh ngạc nhìn Tống Vy: “Hóa ra cô Tống còn trải qua những chuyện đáng sợ như vậy sao?”
Ánh mắt Tống Vy lạnh lùng, nhìn chằm chằm Lâm Giai Nhi, dường như muốn nhìn xem rốt cuộc cô ta thật sự không biết, hay là đang giả vờ.
Nhưng nhìn một lúc, vẻ mặt Lâm Giai Nhi vẫn ngạc nhiên, kinh hãi như cũ, giống như cô ta thật sự không biết gì.
Nhất thời, Tống Vy cũng không phân rõ được.
Lâm Giai Nhi mỉm cười: “Cô Tống đừng thất vọng, tôi tin cô nhất định có thể bắt được kẻ đứng sau. Có điều, cô Tống ạ, tôi muốn biết, vì sao kẻ đó muốn làm vậy với cô?”
Tống Vy cụp mi mắt xuống, không muốn trả lời.
Ánh mắt Lâm Giai Nhi lạnh lùng, có chút không vui: “Nếu cô Tống đã không muốn nói thì tôi không hỏi nữa.”
“Vậy mời cô đi cho.” Tống Vy day trán, hạ lệnh đuổi khách.
Lâm Giai Nhi nhếch môi cười: “Cô Tống đang đuổi tôi đi sao? Có mất lịch sự quá không?”
Tống Vy nhíu mày: “Vậy cô muốn thế nào?”
“Tôi chẳng muốn thế nào cả, tôi chỉ muốn ở lại đây, thưởng thức dáng vẻ ủ rũ, buồn khổ, đau đớn của cô Tống nhiều hơn thôi. Vì hiếm thấy mà.” Lâm Giai Nhi khoanh tay lại: “Vốn dĩ tôi còn tưởng phải lâu lắm mới có thể nhìn thấy dáng vẻ cô Tống như vậy, không ngờ lại nhanh thế. Xem ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/482869/chuong-576.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.