Tống Vy lắc đầu: “Không uống nữa.”
Đường Hạo Tuấn đặt ly nước sang một bên, lại hỏi: “Thế có đói không?”
Tống Vy vẫn lắc đầu như cũ, tỏ ý bản thân không đói.
Lâm Giai Nhi ngồi trên sô pha đối diện với giường bệnh, thấy Đường Hạo Tuấn chăm sóc Tống Vy cẩn thận, chu đáo, bàn tay cô ta đặt trên thành sô pha không khỏi nắm chặt lại, trong lòng càng thêm đố kỵ không thôi, nhưng trên mặt thì lại không thể hiện ra chút nào, mỉm cười nói: “Cô Tống, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi. Cô không biết lúc cô ngủ, Hạo Tuấn lo lắng cho cô đến nhường nào đâu.”
Tống Vy nâng mí mắt lên nhìn Lâm Giai Nhi: “Sao cô cũng ở đây?”
“Tôi nghe dì Vương nói cô Tống nhập viện, thế nên tôi tới thăm cô.” Lâm Giai Nhi mỉm cười thân thiện.
Tống Vy thầm ồ một tiếng trong lòng.
Thăm cô?
Thăm Đường Hạo Tuấn mới đúng.
Tuy trong lòng nghĩ vậy, nhưng Tống Vy lại không nói ra.
Hiện giờ, trong lòng cô tràn đầy đau khổ vì chuyện mẹ mất, người khác không đáng để cô nghĩ ngợi nhiều.
Đột nhiên, một tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự yên lặng trong phòng bệnh.
Đường Hạo Tuấn lấy điện thoại trong túi ra, sau khi nhìn thoáng qua, anh nhíu mày lại: “Anh ra ngoài nghe điện thoại. Giai Nhi, cậu cũng về trước đi.” . truyện teen hay
“Tôi không vội. Giờ cũng không phải thời gian y tá kiểm tra phòng. Tôi ở đây với cô Tống.” Lâm Giai Nhi nhìn về phía Tống Vy.
Đường Hạo Tuấn do dự vài giây, cuối cùng vẫn đồng ý.
Với tình hình hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/482868/chuong-575.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.