Ngay sau đó, anh cũng đi vào, tới trước bàn ăn kéo chiếc ghế đối diện Tống Vy ra rồi ngồi xuống.
“Không có gì, em đang nói chuyện với dì Vương thôi.” Tống Vy vội vàng kết thúc chủ đề ban nãy, nhìn người đàn ông đối diện, cùng với vẻ mệt mỏi trên mặt anh, không nhịn được mà cau đôi lông mày thanh tú lại: “Sao không ngủ thêm lát nữa?”
“Không sao.” Đường Hạo Tuấn xoa mi tâm: “Lát nữa tập đoàn có cuộc họp rất quan trọng, không thể tới trễ được.”
“Vậy à.” Tống Vy gật đầu, tỏ vẻ đã biết, nhưng trong lòng lại có hơi khó chịu.
Nếu như có cuộc họp quan trọng, vậy sao đêm qua còn về muộn như vậy chứ!
“Đang nghĩ gì thế?” Đường Hạo Tuấn cảm giác được tâm trạng người phụ nữ có chút không tốt, giọng nói cũng mang theo vẻ căng thẳng.
Tống Vy lắc đầu: “Em không sao, dì Vương, không phải dì nói là có hầm canh cho anh ấy sao? Dì bưng lên đi.”
“Được được được, tôi đi ngay đây.” Dì Vương vui cười hớn hở lau tay lên tạp dề, đi vào phòng bếp.
Trong phòng ăn chỉ còn lại hai người Tống Vy và Đường Hạo Tuấn.
Tống Vy cầm chiếc thìa sứ tinh tế lên, khuấy canh gà trong bắt: “Cô Lâm không sao chứ?”
“Đã qua cơn nguy kịch rồi.” Đường Hạo Tuấn cầm bình nước lên, rót cho mình một cốc nước lọc.
“Vậy thì tốt.” Tống Vy khẽ gật đầu, sau đó siết chặt chiếc thìa rồi lại hỏi: “Vậy đêm qua anh về lúc nào? Vì sao điện thoại lại tắt máy?”
“Em gọi điện thoại cho anh à?” Đường Hạo Tuấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/482830/chuong-537.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.