“Chào buổi sáng, mợ chủ.” Dì Vương lau tay lên tạp dề, nhìn ra đằng sau Tống Vy: “Cậu chủ vẫn chưa dậy à?”
Tống Vy lắc đầu: “Vẫn chưa, anh ấy mệt, còn đang ngủ.”
Nghe thấy lời này, dì Vương lập tức cười nhưng không nói ra, che miệng nói: “Nên ngủ, nên ngủ, ha ha.”
Nhìn vẻ mặt này của dì Vương, Tống Vy thừa biết dì Vương đã hiểu nhầm, tưởng đêm qua cô và Đường Hạo Tuấn quá kịch liệt.
Nhưng Tống Vy cũng chỉ miễn cưỡng cười, không có ý giải thích cô và Đường Hạo Tuấn không xảy ra chuyện gì cả.
Dù sao thì nói ra chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì, tự bản thân cô chôn trong lòng là được rồi.
“Dì Vương, có gì ăn không?” Tống Vy xoa bụng, chuyển đề tài: “Tôi hơi đói bụng.”
“Có có có.” Dì Vương vội vàng gật đầu, vứt khăn xuống đi về phía phòng bếp, vừa đi vừa nói: “Lúc tôi về cố ý mua một con gà mái già, chắc giờ xong rồi đấy, mợ chủ tới phòng ăn đợi tôi nhé.”
“Được ạ.” Tống Vy cười đáp lời.
Chưa được hai phút, dì Vương đã bưng canh gà và đồ ăn sáng lên.
Tống Vy ngửi thấy mùi thơm này, không nhịn được mà nhắm mắt lại.
Dì Vương múc canh gà ra bát, đặt trước mặt cô: “Mợ chủ, tranh thủ còn nóng thì ăn đi, lát nữa nguội rồi sẽ tanh mất.”
“Cảm ơn dì Vương.” Sau khi nói tiếng cảm ơn, Tống Vy cầm thìa lên khuấy không bát hai cái, múc một thìa lên đút vào miệng, đôi mắt sáng lên.
“Mợ chủ, mùi vị thế nào?” Dì Vương nhìn cô rồi hỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/482829/chuong-536.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.