Lúc này đã là buổi tối, còn trong nước thì vừa mới hừng đông.
Hai đứa trẻ ở trên máy bay không ngủ được, bây giờ tới khách sạn lại buồn ngủ.
Tống Vy giục chúng mau đi ngủ, dù sao cũng phải ở nước ngoài vài ngày, nhất định sẽ chênh lệch múi giờ.
Hai đứa trẻ không chịu nổi cơn buồn ngủ, ngoan ngoãn đi vào phòng.
Tống Vy đắp chăn cho hai đứa, sau đó lại khom lưng thơm mỗi đứa một cái rồi mới đóng cửa phòng đi ra ngoài.
Trở về phòng ngủ chính, Đường Hạo Tuấn đã tắm xong, vừa đi về phía giường vừa hỏi cô: “Hải Dương và Dĩnh Nhi ngủ rồi sao?”
“Ừ, vừa mới ngủ.” Tống Vy che miệng ngáp một cái, cũng có chút buồn ngủ.
Đường Hạo Tuấn lau tóc: “Đi tắm đi, anh xả nước sẵn cho em rồi.”
Anh chu đáo như vậy, khiến Tống Vy cảm thấy ấm áp, gật đầu cười: “Cảm ơn Hạo Tuấn.”
Dứt lời, cô bước lên, ôm mặt anh rồi khẽ hôn một cái.
Ánh mắt Đường Hạo Tuấn thoáng động, ngay lập tức ôm cô lên đùi mình, cúi đầu nhìn cô: “Em đang quyến rũ anh đấy à?”
Tống Vy đỏ mặt, liên tục lắc đầu: “Đâu có, em chỉ đang cảm ơn anh thôi.”
Cô cũng không ngờ một hành động vô tình của mình lại khơi dậy tinh thần anh như vậy.
Đường Hạo Tuấn nhướng mày: “Cảm ơn anh đã xả nước tắm cho em?”
“Đúng vậy.”
Đường Hạo Tuấn khẽ cười một tiếng: “Xem ra anh xả nước tắm cho em không thiệt, đi tắm đi.”
Anh đặt tay lên hông cô, đỡ cô dậy.
Hai chân vừa đứng vững là Tống Vy lập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/482777/chuong-484.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.