Hàn Thư há hốc mồm nhưng không nói nên lời, tức đến mức đỏ mặt, ngực phập phồng kịch liệt: “Các người… các người…”
“Được rồi, các người mẫu tập hợp!” Lúc này, một nhân viên đứng cách đó không xa cầm còi, hô về phía bên này.
Nhóm người mẫu nghe vậy, sôi nổi đi tới.
Hàn Thư nắm chặt tay, hung tợn nhìn chằm chằm Tống Vy và Hạ Bảo Châu: “Các người đợi đó, tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu.”
Hạ Bảo Châu xì một tiếng, không thèm để ý tới cô ta, kéo Tống Vy nói chuyện.
Hàn Thư cảm giác như mình đang đấm vào không khí vậy, vô cùng mất mặt, bực bội giậm chân một cái rồi xoay người rời đi.
“Vy Vy cậu biết không? Từ khi cô ta ký hợp đồng với công ty người mẫu, cứ đang yên đang lành cô ta lại khiêu khích tớ, giống hệt hồi đại học, phiền chết mất.” Hạ Bảo Châu nhìn bóng lưng của Hàn Thư, nói với vẻ mặt ghét bỏ.
Tống Vy vỗ vai cô ấy: “Tớ thật sự không biết hai người cùng một công ty đấy, không sao, đợi sau này cậu nổi tiếng rồi là có thể cách xa cô ta.”
“Nổi tiếng đâu phải chuyện dễ đến vậy, trong nước có nhiều người mẫu thế, có mấy ai có thể vươn ra quốc tế, hầu như đều chụp tạp chí nhỏ trong nước thôi.” Hạ Bảo Châu cười khổ nói.
Ánh mắt Tống Vy thoáng động, không biết nghĩ tới điều gì, một lát sau, đưa một tấm danh thiếp cho cô ấy: “Đây là phương thức liên lạc của tớ.”
“Được, tớ nhận, hôm khác chúng ta lại nói chuyện, tớ đi trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/482766/chuong-473.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.