Tống Vy kinh ngạc: “Dì Lâm? Bé cưng, con biết cô ấy à?”
Hình như cô chưa từng giới thiệu về Lâm Giai Nhi với hai đứa trẻ mà.
Tống Hải Dương gật cái đầu nhỏ: “Biết ạ, lần đó trong phòng bệnh của ba nuôi, con nghe thấy giọng nói của cô ấy.”
Hóa ra là vậy.
Tống Vy hiểu ra, hơi nâng cằm lên: “Đúng vậy, cô ấy là dì Lâm vừa nãy.”
“Quan hệ giữa dì ấy và ba rất tốt ạ?” Tống Hải Dương ngẩng đầu lên nhìn cô rồi lại hỏi.
Tống Vy chần chừ một lúc rồi “ừ” một tiếng: “Là thanh mai trúc mã.”
“Ồ.” Tống Hải Dương siết nắm đấm nhỏ, tỏ vẻ đã biết.
Nhưng giây sau, cái miệng nhỏ của cậu lại bĩu ra: “Con không thích dì đó.”
“Vì sao?” Tống Vy nhìn cậu.
Nếu như cô nhớ không nhầm, đây đã là lần thứ hai Hải Dương nói không thích Lâm Giai Nhi rồi.
Lần thứ nhất cũng là ở phòng bệnh của Kiều Phàm.
Tống Hải Dương nhìn ra bên ngoài: “Cái dì đó không phải người tốt. Ban nãy lúc ở dưới tầng, ánh mắt dì đó nhìn con và Dĩnh Nhi rất lạnh lẽo, rất chán ghét. Dì ấy ghét con và Dĩnh Nhi.”
Nghe thấy lời này, Tống Vy lại không cảm thấy bất ngờ mấy, chỉ ngồi xuống ôm cậu bé vào trong lòng: “Rất bình thường thôi, bởi vì dì đó thích ba, cho nên mới không thích các con.”
Tống Hải Dương ngoan ngoãn dựa vào trong lòng cô: “Hóa ra là vậy, nhưng con cũng không thích ba gần gũi với dì đó.”
Tống Vy xoa đầu cậu bé: “Được rồi, đây là chuyện của người lớn, con là trẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/482757/chuong-464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.