Nếu thực sự là như vậy, có phải Lâm Giai Nhi sẽ âm thầm điều tra, hoặc là làm giám định ADN không?
“Cô Tống đang nghĩ gì vậy?” Lâm Giai Nhi uống một ngụm nước, tiếp tục nói.
Tống Vy lắc đầu: “Không có gì.”
“Thế à.” Lâm Giai Nhi gật đầu, đột nhiên nghiêng người về phía trước: “Cô Tống, tôi muốn biết ba của hai đứa trẻ là ai, vì sao hai đứa con của anh ta lại giống Hạo Tuấn tới như vậy?”
Nghe thấy thế, Đường Hạo Tuấn cũng nhìn sang Tống Vy.
Thực ra anh cũng luôn muốn biết cô đã từng ở bên ai. Không phải là để ý, chỉ là muốn biết quá khứ của cô thôi.
Vì sao anh không thể tra được gì về ba ruột của hai đứa trẻ.
Tống Vy cảm nhận được ánh mắt của Đường Hạo Tuấn, bỗng chốc có chút khó xử, rõ ràng là Lâm Giai Nhi đang cố ý ép cô nói.
Nhưng cô lại không thể nói được, bởi vì cô hoàn toàn không có ý định nói ra chân tướng vào lúc này.
Cô và Đường Hạo Tuấn vừa ở bên nhau chưa được bao lâu, tình cảm chưa ổn định, sao cô có thể nói được.
“Sao thế, cô Tống khó xử lắm sao?” Lâm Giai Nhi thấy Tống Vy chần chừ mãi không nói, trong mắt lóe lên ánh sáng kì lạ.
Tống Vy đứng dậy, cúi đầu để người khác không thấy rõ được vẻ mặt cô: “Xin lỗi cô Lâm, chuyện liên quan tới ba ruột hai đứa trẻ, tôi tạm thời không muốn nhắc tới nhiều, thất lễ trước nhé.”
Dứt lời, cô cất bước rời khỏi sofa, đi lên trên tầng.
Đường Hạo Tuấn nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/482756/chuong-463.html