Đường Hạo Tuấn “ừ” một tiếng với ánh mắt dịu dàng, đi tới hỏi hai đứa trẻ: “Chuyển tới đây có quen không?”
“Quen ạ.” Tống Hải Dương gật đầu trước.
Tống Dĩnh Nhi cũng không chịu tụt lại phía sau, lắc lư hai cánh tay nhỏ nói: “Ba ơi, Dĩnh Nhi thích chỗ này lắm. Phòng rộng, còn có rất nhiều búp bê nữa.”
Nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô bé con, Đường Hạo Tuấn không nhịn được vươn tay ra xoa đầu cô bé: “Thích thì tốt, nếu như có thiếu cái gì thì nói với bà Vương, để bà ấy chuẩn bị cho các con.”
“Cái gì cũng được ạ?” Đôi mắt Tống Hải Dương phát sáng hỏi.
Đường Hạo Tuấn nhìn sang cậu: “Chỉ cần không phạm pháp thì đều được.”
Với năng lực của anh, chỉ cần hai đứa trẻ muốn, anh đều có thể thỏa mãn.
Tống Hải Dương phấn khích bật cười: “Ba ơi, con muốn một phòng sách với một chiếc máy tính, còn rất, rất nhiều sách nữa, nhất là sách liên quan tới máy tính.”
“Máy tính?” Đường Hạo Tuấn nhướng mày: “Con hiểu được à?”
“Hiểu ạ, anh trai giỏi lắm luôn.” Tống Dĩnh Nhi gật cái đầu nhỏ: “Anh trai chơi máy tính giỏi lắm, mẹ còn nói anh trai là... hacker gì đó? Phải cái này không anh?”
Bé quay đầu sang nhìn Tống Hải Dương.
Tống Hải Dương “ừ” một tiếng: “Phải!”
Tuy mẹ dặn các bé không được nói cho bất kì người nào biết chuyện cậu là hacker.
Nhưng cậu cảm thấy với mức độ thông minh của chú Đường thì chẳng bao lâu sẽ phát hiện ra thôi, như vậy chi bằng chủ động nói ra.
“Con biết kỹ thuật hacker à?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/482734/chuong-441.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.