“Người... người mẫu nhỏ như gà rừng vô danh?” Hàn Thư trợn trừng hai mắt, nhìn Giang Hạ với vẻ không dám tin: “Cô dám nói tôi như vậy?”
“Tôi nói sai à?” Giang Hạ khinh thường nhìn cô ta: “Chẳng qua chỉ được chụp bìa cho vài tạp chí thôi mà, thực sự nghĩ mình là siêu mẫu đấy à, còn giới thiệu nhà thiết kế cho người khác nữa, cô quen được mấy nhà thiết kế mà đòi ra vẻ ở đây.”
Nói rồi, Giang Hạ liếc mắt khinh thường một cái: “À, tôi quên mất, cô làm gì đã vào giới. Mấy nhà thiết kế mà cô quen chắc cũng chưa vào trong giới ấy nhỉ. Nên cô cứ giữ lấy mấy nhà thiết kế chưa vào giới này lại mà dùng đi, đừng giới thiệu cho người khác, đỡ mất mặt.”
“Cô... cô...” Hàn Thư chỉ vào người Giang Hạ, tức tới run người, nói chuyện cũng không rõ ràng.
Giang Hạ hất tay Hàn Thư ra: “Cô cái gì mà cô? Phiền cô uốn lưỡi cho thẳng rồi mới nói có được không?”
“Phì!” Thấy Hàn Thư bị bạn thân móc mỉa cho như vậy, Tống Vy không nhịn được cười.
Tiếng cười của cô khiến Hàn Thư không thể chấp nhận được, siết chặt nắm tay hét lên the thé: “Cô cười cái gì?”
“Sao thế, cô tưởng cô là ai mà người khác không được cười?” Hai tay Giang Hạ chống eo.
Hàn Thư không nói lại được cô ấy, khuôn mặt hết trắng lại đỏ, trông rất buồn cười.
Cuối cùng, Hàn Thư hung hăng trừng Tống Vy và Giang Hạ một cái, hừ một tiếng rồi quay người bỏ đi.
Nhưng trước khi đi, cô ta còn không quên để lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/482726/chuong-433.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.