“Phù…” Tống Vy quay trở về căn hộ ngay đối diện của mình, vừa đóng cửa lại xong bèn tựa người vào cánh cửa hít thật sâu một hơi, muốn chỉnh đốn lại tâm trạng của mình.
Nhưng cũng chẳng có ích gì cả. Cô đặt nắm tay lên ngực, nơi ấy vẫn đập loạn xạ liên hồi, gần như muốn nhảy ra ngoài cổ họng, không sao bình tĩnh nổi, đều là vì bị Đường Hạo Tuấn khiêu khích.
Tất nhiên, chuyện Tống Vy để tâm nhất không phải cái này, mà là màn cầu hôi của Đường Hạo Tuấn vào ban sáng.
Dù cô đã từ chối anh, nhưng anh cũng không từ bỏ mà chỉ bảo rằng, sẽ chờ đến khi cô chấp nhận anh rồi hẵng bàn tiếp, tỏ rõ ý định sẽ theo đuổi cô.
Cho nên, cô phải đồng ý ở bên cạnh anh sao?
Lúc này Tống Vy cảm thấy rất mơ hồ. Cả người cô từ từ trượt xuống cánh cửa, cuối cùng cô ngồi bệt xuống đất, co chân lại, vùi đầu mình vào hai đầu gối, mãi cũng chẳng thấy ngẩng lên.
Đến tận khi chuông cửa reo lên thì cô mới đứng dậy, nhìn thử xem là ai rồi mở cửa: “Sao cậu đến đây?”
Là Giang Hạ, người “ngoài ngõ đã tỏ tường”.
Giang Hạ cầm theo một túi tài liệu bước vào: “Cậu còn hỏi nữa à? Tớ không gọi cho cậu được nên phải tự thân tìm đến cậu thôi chứ sao?”
Tống Vy đóng cửa lại, vội vàng lục điện thoại ra, kết quả lại thấy điện thoại mình tắt nguồn.
“Chắc là hết pin rồi, tối hôm qua tớ chưa sạc điện thoại.” Tống Vy vừa nói vừa bỏ di động vào lại túi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/482680/chuong-388.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.