Đường Hạo Tuấn cầm một ly cà phê đi vào.
Tống Vy tưởng là anh pha cho mình bèn vươn tay ra, nhận lấy ly cà phê từ tay anh: “Cảm ơn tổng giám đốc Đường, đúng lúc tôi cần mấy thức uống kích thích này để tinh thần tỉnh táo hơn.”
Nói xong, cô cũng nâng ly cà phê lên, nhấp một ngụm đen xì, nhìn ly cà phê đen đặc là biết không hề thêm sữa hay đường gì vào rồi.
Mùi vị đắng ngắt lan ra trong miệng khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Vy nhăn nhúm lại. Dù có hơi khó nuốt nhưng uống một hớp ấy xong, sự uể oải khi bị Tống Huy Khanh đột ngột đánh thức đã tan biến trong tích tắc, tinh thần cũng tốt hơn nhiều.
Cô không khỏi cúi đầu, nhấp thêm ngụm nữa.
Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy uống cà phê của mình, bờ môi mỏng khẽ mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng chẳng nói gì mà chỉ khẽ cười một cái, tựa vào mép giường rồi cất giọng thờ ơ hỏi: “Ban nãy là điện thoại từ Tống Huy Khanh à?”
“Là ông ta.” Tống Vy “ừ” một tiếng: “Ông ta gọi điện đến, bảo rằng vì chuyện tối hôm qua nên anh đã thật sự chèn ép doanh nghiệp Tống Thị, bây giờ doanh nghiệp Tống Thị đang thanh lý tài sản, chuẩn bị xin phá sản rồi. Ông ta không muốn bị phá sản nên bảo tôi giúp ông ta cầu xin anh tha cho, mong anh thu tay lại, chừa cho ông ta một con đường sống. Nghe mà buồn cười.”
“Buồn cười chỗ nào?” Đường Hạo Tuấn khoanh tay.
Tống Vy đặt ly cà phê lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/482679/chuong-387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.