Cô chợt nghe được tiếng kêu kinh ngạc của Lưu Mộng, tưởng đã xảy ra chuyện gì nên vội vàng bỏ sổ thiết kế và bút chì xuống, cầm lấy bình hoa trên bàn trà và chạy về phía cửa ra vào.
Sau khi cô chạy tới nơi lại chẳng thấy cảnh tượng nguy hiểm trong sự tưởng tượng của mình đâu, chỉ thấy có mấy nhân viên mặc đồng phục của Wanika, mỗi người đều ôm mấy hộp quà tinh tế đứng ở ngoài cửa, đang mỉm cười với các cô.
Cảnh tượng như vậy làm Tống Vy không khỏi ngẩn người.
Cho nên, cuộc điện thoại vừa rồi là thật, cô trúng thưởng thật à?
Trong lúc Tống Vy đang đờ người ra, Lưu Mộng đã lấy lại tinh thần trước, vội vàng cười bảo mấy nhân viên đưa đồ vào trong.
Mấy nhân viên lần lượt bước vào, dựa theo mệnh lệnh đặt đồ xuống xong, sau đó lấy ra biên lai cho Lưu Mộng ký tên.
Đợi đến khi Lưu Mộng ký tên xong, bọn họ lại rời đi.
“Con yêu, con mau tới đây đi!” Lưu Mộng vẫy tay gọi Tống Vy con đứng ở cửa.
Tống Vy đi tới.
Lưu Mộng mở từng cái hộp ra, kinh ngạc kêu lên: “Trời ạ, đây chẳng phải là những bộ quần áo con từng thử trong cửa hàng à? Nhưng con chưa thử qua mấy cái màu đỏ này. Con yêu, con có muốn thử không?”
Tống Vy lắc đầu: “Không cần, con vừa nhìn đã biết nó rất hợp với con rồi.”
Cô nhìn mấy bộ quần áo màu đỏ này với ánh mắt hơi phức tạp.
Vì sao những cái khác đều do Lưu Mộng chọn lúc đó, chỉ có mấy cái này là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/482411/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.