Dưới tầng một, Tống Vy dừng lại cười nói với Lưu Mộng, lúc ngẩng đầu nhìn lên lan can tầng hai, thấy ở đó không có bóng người nào thì không khỏi nghi ngờ.
“Sao vậy con?” Lưu Mộng nhận ra sự khác thường của cô nên nhìn theo, cũng không thấy gì.
Tống Vy lắc đầu: “Không sao, vừa rồi con tự nhiên có cảm giác như có ai đó đang nhìn con, đại khái là do con bị ảo giác thôi.”
“Con chắc hẳn sẽ không cảm giác sai đâu.” Lưu Mộng chỉnh lại tóc cho Tống Vy.
Tống Vy chớp chớp mắt: “Mẹ nhìn thấy à?”
“Không, nhưng con gái mẹ đẹp như vậy, không ai nhìn mới lạ đấy.” Lưu Mộng vừa cười vừa nói.
Tống Vy dở khóc dở cười: “Mẹ!”
“Được rồi, được rồi, con thử đồ xong chưa?” Lưu Mộng mở cửa phòng thử đồ ra xem.
Tống Vy gật đầu: “Con thử xong rồi.”
“Vậy gói hết đi.” Lưu Mộng vung tay lên, nói vô cùng khí phách.
Tống Vy vội vàng ngăn bà ta lại: “Mẹ, nhiều quần áo như vậy, mẹ mua hết ít nhất cũng phải trên sáu con số đấy. Hơn nữa bản thân con là nhà thiết kế đã nhiều quần áo rồi, căn bản không cần phải mua nhiều như vậy.”
“Cũng đúng.” Lưu Mộng xoa cằm, cảm thấy có lý.
Tống Vy chọn hai ba món trong đó: “Chỉ mua mấy cái này là được rồi.”
“Được rồi, cứ theo con bé nói đi.” Lưu Mộng cười nói với nhân viên bán hàng.
Rất nhanh, hai mẹ con mua xong quần áo, rời khỏi cửa hàng quần áo, cuối cùng tới nơi khác trong trung tâm thương mại đi dạo rồi mới lái xe về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/482410/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.