“Có phải cô không?” Tống Vy nắm chặt điện thoạt chất vấn.
Tống Huyền ra vẻ khó hiểu: “Cô đang nói gì vậy, cái gì có phải tôi không?”
“Người giết tôi tối qua và hôm nay có phải do cô sắp xếp không?” Tống Vy đứng dậy.
Đầu tiên Tống Huyền ra vẻ sửng sốt, sau đó bật cười: “Ồ, cuối cùng cũng có người khác không ưa cô, muốn lấy mạng cô à?”
“Có ý gì, cô nói chuyện này không phải cô làm à?” Tống Vy nheo mắt.
Tống Huyền bĩu môi: “Nhảm nhí, đương nhiên không phải tôi, đúng là tôi muốn cô chết, nhưng bây giờ chúng ta như nước với lửa, một khi cô xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều sẽ nghĩ là do tôi làm, tôi còn chưa ngu đến mức đi giết cô đâu, cô vẫn nên suy nghĩ xem mình có đắc tội với ai khác không.”
Nói xong, cô ta cúp máy.
Tống Vy buông điện thoại xuống, Lưu Mộng cúi đầu nhìn cô: “Bảo bối, thật sự không phải cô ta làm sao?”
Tống Vỹ ấn huyệt thái dương: “Không biết, con gọi điện thoại chủ yếu là muốn dò xét, nếu là cô ta làm, có lẽ ít nhiều gì con sẽ cảm thấy không đúng, nhưng khi nãy không có.”
“Nếu không phải cô ta thì là ai?” Lưu Mộng tức giận vỗ ghế sofa.
Tống Vy rũ mắt im lặng Đúng thế, dù là câu nói hung thủ nói tối qua hay mấy lời trên cabin thang máy đều nhằm vào Tống Huyền cả, dù sao Tống Huyền cũng là vợ chưa cưới của Đường Hạo Tuấn, có thù oán với cô, cũng thường nói cô muốn cướp Đường Hạo Tuấn, cho nên muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/482401/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.