Đường Hạo Tuấn nhìn cô một cái từ trong kính chiếu hậu: “Em hỏi đi.”
“Tổng Giám đốc Đường cảm thấy, có khi nào người muốn giết tôi là Tống Huyền không?” Tống Vy siết tay nói.
Két!
Đường Hạo Tuấn chợt đạp chân phanh, dừng xe lại.
Mấy người trong xe cũng không thể khống chế nghiêng về phía trước một chút, cuối cùng lại bị dây an toàn kéo về.
Nhưng hai đứa bé lại bị đánh thức.
“Mẹ, sao vậy?” Tống Dĩnh Nhi dụi mắt, mơ màng hỏi.
Tống Hải Dương ngồi dậy nhìn xung quanh: “Xảy ra chuyện gì à?”
“Không có, ngủ tiếp đi.” Tống Vy sờ đầu hai đứa nhỏ, đặt hai đứa bé ngồi lên đùi lại, nhẹ nhàng vỗ lưng bọn nhỏ.
Tống Dĩnh Nhi vốn dĩ đang buồn ngủ, một lát sau lại ngủ tiếp.
Nhưng Tống Hải Dương thì lại mở to mắt, ngoan ngoãn ngồi trên chân Tống Vy, làm thế nào cũng không chịu ngủ.
Tống Vy chỉ có thể tùy thằng bé.
“Hạo Tuấn, sao cháu đột nhiên dừng xe vậy?” Lưu Mộng ở ghế lái phụ hoảng hồn trách.
“Xin lỗi.” Đường Hạo Tuấn mím môi, sau đó quay đầu nhìn Tống Vy ngồi sau lưng: “Sao em cảm thấy là Tống Huyền?”
nặng nề nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ điều tra rõ ràng!”
“Chỉ điều tra rõ ràng là không đủ!” Lưu Mộng nghiêm mặt: “Hạo Tuấn, nếu cuối cùng điều tra ra là Tống Huyền, bác hy vọng cháu hủy hôn với cô ta, hơn nữa lập tức đưa cô ta vào tù.”
“Cháu sẽ.” Đường Hạo Tuấn rũ mắt xuống, trong mắt là cuồng phong bão táp.
Không cần bà ta nhắc nhở, anh cũng sẽ làm như thế.
Tập đoàn Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-vo-bau-lai-muon-chay/482400/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.