Chương trước
Chương sau
"Rất được."
Thân hình cao to của Mộ Thừa Huyền dừng lại, nhưng không có quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Kiều thị lớn như vậy, cuối cùng cũng có một người có đầu óc."
Sau khi nói xong, hắn liền nhanh chóng rời đi, Giang Hải và Tả Ương nhanh chóng theo sau.
"Tần Tiêu!"
Kiều Tư Nam giận đến cực điểm, hai mắt đỏ lên, trừng mắt nhìn Tần Tiêu.
Sao hắn cũng không ngờ tới, người trợ lý hắn tín nhiệm nhất lại bán đứng hắn!
"Xin lỗi, tiểu Kiều tổng, tôi có tội, tôi chịu phạt."
Tần Tiêu quỳ "bịch" xuống một tiếng trước mặt Kiều Tư Nam, vẻ mặt không tự ti không xiểm nịnh, bộ dáng thấy chết không sờn.
"Cậu là người mà tôi tín nhiệm nhất, tôi đối xử cậu như anh em, kết quả cậu lại hại tôi, ngay cả người phụ nữ tôi yêu nhất cũng không thể bảo vệ được, cậu có biết, một khi cô ấy bị cầm thú Mộ Thừa Huyền kia tìm ra, thì tinh cảnh có bao nhiêu nguy hiểm hay không?"
"Tình cảnh của Lê tiểu thư có nguy hiểm hay không, cũng không liên quan đến Tần Tiêu, Tần Tiêu chỉ hy vọng tiểu Kiều tổng bình an vô sự, bây giờ tiểu Kiều tổng đã bị người phụ nữ kia làm cho tẩu hỏa nhập ma, thậm chí còn muốn rời khỏi đại Kiều tổng, người yêu thương ngài nhất, thứ cho Tần Tiêu không thể tro mắt nhin tiều Kiều tổng hồ đồ được, nếu tiểu Kiều tổng tức giận, thì có thể đạp chết tôi, một câu oán giận tôi cũng sẽ không nói."
Tần Tiêu củi đầu, trầm giọng nói.
Anh ta không cho rằng mình đã làm sai cái gì, cái gọi là "trung thành" mà không phải là "ngu trung", là kịp thời kéo sếp của minh về lại quỹ đạo.
Hiện tại nhìn thấy tiểu Kiều tổng bị ma xui quỷ ám, lầm đường lạc lối...
Kiều Tư Nam nắm chặt nắm đấm, rất muốn hung hăng đánh Tần Tiêu một trận, nhưng cuối cùng cũng không ra tay, hít sâu một hơi, nói: "Tôi sẽ không trùng phạt cậu, từ nay về sau, cậu đừng đi theo tôi nữa, không dám giữ lại tôn đại phật cậu."
Tần Tiêu nghe xong, lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt bối rối, bất lực: "Tiểu Kiều tổng, anh đánh tôi đi, anh mắng tôi đi, nhưng anh đừng đuổi tôi đi, anh là lão đại cả đời của tôi, tôi thề sống thể chết trung thành với anh."
"Cậu cút đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu."
Kiểu Tư Nam xoay người, không muốn nhìn Tần Tiêu thêm chút nào nữa.
Hắn sợ nếu nhìn Tần Tiêu thêm một chút, hắn sẽ thật sự không kiềm chế được sự tức giận dưới đáy lòng mà một cước đá chết anh ta!
"Tiểu Kiều tổng, tôi biết sai rồi, tôi sẽ đền bù lỗi lầm tôi đã sai, anh đừng đuổi tôi đi..."
Tần Tiêu là người trọng tình trọng nghĩa, từ thời khắc đi theo Kiều Tư Nam, đã thề sẽ trung thành với Kiều Tư Nam cả đời, tuyệt đối không từ bỏ nửa chừng.
"Đại Kiều tổng, ngài xin giúp tôi với, ngài cũng biết, tôi làm như vậy cũng là vì tốt cho tiểu Kiều tổng, tôi không thể để một người phụ nữ hủy hoại cả tiền đồ của tiểu Kiều tổng!"
"Tần Tiêu nói đúng đấy, chỉ là phụ nữ mà thôi, em hết muốn từ chức lại muốn đoạt tuyệt quan hệ, ngay cả Tần Tiêu trung thành với em nhất cũng đuổi đi, đáng giá không?"
Kiều Ti Dụ vẫn luôn trầm mặc, rốt cuộc không nhịn được nữa, lạnh mặt hỏi Kiều Tư Nam.
"Anh trai, không có cái gì đáng giá hay không, em chỉ muốn làm việc mà rất nhiều năm trước em muốn làm, em không muốn mình phải nuối tiếc."
"Rốt cuộc Lê tiểu thư kia có gì đặc biệt, không phải chỉ là một minh tinh nhỏ thôi sao, nếu em muốn, thì minh tinh, ca sĩ nào cũng có thể tìm tới cho em, sao cứ phải nhất định tranh đoạt với Mộ Thừa Huyền?"
"Em không muốn cô ấy, em chỉ muốn bảo vệ cô ấy, khiến cô ấy hạnh phúc."
"Đứa nhỏ này, là một tên si tình, khi em ra đời, có tiên nhân đã xem qua cho em, nói mệnh cách của em sẽ vì tình mà mệt mỏi, nhà ta nhìn em chơi đùa bên ngoài nhiều năm như vậy, còn tưởng sẽ không có người phụ nữ nào có thể khiến em động lòng, không nghĩ tới... vẫn là tránh không được."
Kiều Ti Dụ thở dài một hơi.
Ở trong giới kinh doanh, hắn âm hiểm xảo trá, "khẩu phật tâm xà" vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, không phải là hạng người chính trực.
Nhưng đối xử với Kiều Tư Nam, hắn là người anh trai còn xứng chức hơn cha.
Vì hạnh phúc của em trai, hắn có thể từ bỏ hết tất cả..
"Nếu như em thật sự yêu cô ấy, muốn bảo vệ cho cô ấy, vậy thì càng nên nghĩ cách để thắng được Mộ Thừa Huyền, chỉ có khi em đủ mạnh, thì mới có thể bảo vệ được người con gái mà em muốn bảo vệ."
Kiều Ti Dụ vỗ vai Kiều Tư Nam, nói lời thấm thia.
"Thắng được anh ta?"
Kiều Tư Nam cười khổ một trận, nói: "Nếu muốn thắng được Mộ Thừa Huyền, chuyện không phải dễ dàng như vậy, em sợ khi em thắng được anh ta, em đã mất cô ấy từ lâu rồi."
"Yên tâm, có anh trai ở đây, sẽ không quá khó, Mộ Thừa Huyền cậu ta... đắc ý không được lâu đâu."
Kiều Tí Dụ cười lạnh, giống như lên kế hoạch từ sớm.
"Tiểu Kiều tổng, đừng đuổi tôi đi mà, giữ tôi lại kề vai chiến đấu với anh đi!"
Tần Tiêu thấy cảm xúc Kiều Tư Nam dịu được một chút, nhanh chóng cầu tình.
"Tôi không cần người đã phản bội tôi kề vai chến đấu với tôi, cậu cút đi!"
Giống như tâm ý của Kiều Tư Nam đã quyết.
Tần Tiêu còn muốn nói gì đó, Kiều Ti Dụ đã cho anh ta một ánh mắt, anh ta khẽ cắn môi, yên lặng rời đi.
New York
Máy bay vừa hạ cánh, Lê Vân Ca cũng không liên lạc với Lâm Mạc Bắc trước, mà đi đến nhà Cung Bội Bội.
Mấy năm ở New York, Cung Bội Bội là người bạn thân duy nhất của cô.
"Nha đầu thối, thật là cậu sao, cậu chạy đi đâu bấy lâu nay, tới còn tưởng cậu đã bị người ngoài hành tinh bắt đi rồi chứ, hoàn toàn không thể liên lạc được, cậu có nhớ..."
Sau khi Cung Bội Bội nước mắt nước mũi lên án một tràn, liền ôm lấy Lê Vãn Ca.
"A, ở đâu ra một cậu trai nhỏ đây, rất đẹp trai nha, nha đầu thối nhà cậu, sẽ không phát rồ mà ra tay với một đứa bé đó chứ?"
Một tay Cung Bội Bội ôm Lê Vãn Ca, tay khác sờ mặt Tiểu Bao.
Đứa bé ngoan ngoãn cô ấy đã gặp nhiều rồi, nhưng chưa từng gặp người nào vừa ngoan vừa đẹp trai hơn so với Tiểu Bao đâu, vừa nhìn thấy cô ấy lại sắp nổi cơn mê trai rồi.
"Nói hươu nói vượn cái gì đó, đây là con trai tớ, bỏ tay cậu ra."
Sau khi Lê Vãn Ca đùa giỡn xong, lại nói với Tiểu Bao: "Tiểu Bao, đây là di Cung, khoảng thời gian này, chúng ta ở nhà dì ấy nha, nhà di ấy có rất nhiều đồ chơi đó!"
"Di Cung, cháu với mami phải làm phiền dì rồi."
Tiểu Bao ngoan ngoãn chào hỏi Cung Bội Bội.
"Cái gì? Con trai? Mẹ?"
Cung Bội Bội kinh ngạc đến mức tròng mắt cũng sắp rớt ra: "Nha đầu thổi, cậu đùa cái gì đấy, từ khi nào mà cậu đột nhiên có đứa con trai lớn như vậy rồi?"
"Chuyện này..."
Lê Vãn Ca nhìn Tiểu Bao, rồi nói với Cung Bội Bội: "Nói thi rất dài, có cơ hội thì tớ từ từ kế cho cậu nghe."
Tinh huống trước mắt quá phức tạp, cô còn chưa nghĩ ra có nên thẳng thắn nói với Tiểu Bao chuyện cô là mẹ ruột của cậu bé hay không.
Bởi vì một khi thằng thắn, đương nhiên Tiểu Bao phải chọn một trong hai, cô hoặc Mộ Thừa Huyền, cô không có lòng tin là Tiểu Bao sẽ chọn cô.
Trong lúc nhất thời, Cung Bội Bội không có cách nào tiêu hóa hết được tin tức bùng nổ như vậy, chỉ có thể đề hai mẹ con bọn họ vào trong nhà trước.
Đây là một ngôi nhà nhỏ hai tầng, ở trung tâm khu vực chỗ phố người Hoa, tầng một thi kinh doanh quán cafe, tầng hai là chỗ ở.
Cung Bội Bội còn chưa kết hôn, vẫn luôn độc thân, Lê Vãn Ca đột nhiên đến thăm, khiến cô ấy rất vui vẻ.
"Nha đầu thối nhà cậu, không nói với tớ tiếng nào đã mất tích, xém chút nữa tức chết tớ rồi, lần này trở về, nhất định phải ở lại nha, nếu không thì tới phải tuyệt giao với cậu!"
"Nếu như có thể, tớ cũng không muốn rời đi."
Lê Vãn Ca như có điều suy nghĩ, nói.
Xem
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.