Lê Văn Ca giật mình kêu lên, nhìn lại, người túm lấy cô là Kiều Tu Nam
"Kiều Tư Nam, tại sao là anh?"
Cô vừa mừng vừa sợ hỏi hắn, khi đang lo sợ bất an, đột nhiên lại có chỗ dựa, không hiểu sao lại cảm thấy an tâm hơn không it.
"Đương nhiên là tôi rồi."
Kiều Tư Nam kéo mẹ con hai người đến một chỗ hẻo lánh, tránh né bảo vệ đang đuổi theo.
"Người đâu rồi, sao mới chớp mắt đã không thấy tăm hơi rồi?"
"Nhanh đi tim đi, đây là con trai của Mộ đại tổng tài, nếu mà mất, chúng ta đều phải mất mạng!"
Bảo vệ nhà trẻ cùng một đám nhân viên gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, tìm kiếm chỗ Lê Vãn Ca và Tiểu Bao nấp.
"Xuyt!"
Kiều Tư Nam đặt ngón trỏ trên môi, ra hiệu Lê Văn Ca và Tiều Bao đừng có lên tiếng.
Hắn giống như một tấm bình phong lớn, ôm mẹ con hai người vào trong lòng, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng an toàn.
Thân thể Lê Văn Ca ôm Tiểu Bao cứng ngắc, thành thật nằm đợi trong lòng Kiều Tư Nam, động cũng không dám động, thậm chí ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Lồng ngực của hắn rất rắn chắc, cũng thật ấm áp, tản ra mùi hương nhàn nhạt khiến người ta thả lỏng.
So với sự dũng mạnh, nóng bỏng của Mộ Thừa Huyền, lồng ngực này càng giống như là một bến cảng, là bến cảng có thể tránh gió tránh mưa.
"Hình như bên này không có ai, qua bên kia tìm thử!"
Có người nói như thế.
Lại cần thận nghe, tiếng bước chân đã dần đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-tong-tai-daddy-xin-tat-den/1778266/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.