Chương trước
Chương sau
Tả Ương lái xe đến Mộ trạch.
Trong đại sảnh, Lương Ngọc Nghi và Cố Mạn Mạn đang vui vẻ uống trà trưa.
"Không nghĩ tới, người phụ nữ kia lại dễ đuổi như vậy, không cần tiền, cũng chả cần danh tiếng, ôm một con mèo liền cút, trái lại khiển mẹ lau mắt mà nhìn."
Lương Ngọc Nghi hất cằm lên, dùng giọng điệu cao ngạo theo thói quen, nói.
"Có lẽ Lê tiểu thư kiêng kỵ quyền uy của mẹ Lương ngài, không dám đối nghịch với ngài, nên chỉ có thể ngoan ngoãn nhận thua, dù sao thân phận của mẹ Lương rất tôn quý, phóng mắt toàn Thành Bắc, ai dám không thuận theo ý của ngài."
Cố Mạn Mạn ân cần châm trà cho Lương Ngọc Nghi, nói ngọt vỗ mông ngựa Lương Ngọc Nghi.
Sau mấy câu, Lương Ngọc Nghi bị cô ta nịnh bợ đến mức mặt mày nở hoa.
"Quan tâm cô ta nghĩ thế nào làm gì, dù sao con gián này, xem như tôi chụp chết rồi, sau này là đám cưới của con và Thừa Huyền, sau đó thì mẹ cũng không còn lo lắng gì nữa, chỉ là con phải cần cổ gắng thêm một chút, cố gắng trói chặt nói, để nó không có sức lực đi ứng phó với những người phụ nữ khác..."
"Ải, mẹ Lương, ngài nói như vậy, con xấu hổ quá!"
Cổ Mạn Mạn che mặt, bày ra bộ dáng thiếu nữ e then.
"Chuyện này thì có gì mà xấu hổ, sau này con chinh là vợ của Thừa Huyện, mẹ muốn dựa vào con trông coi nó..."
Lương Ngọc Nghi càng nhìn Cố Mạn Mạn càng cảm thấy hài lòng, nói: "Nghĩ tới những năm này, bên người Mộ Thừa Huyền có rất nhiều phụ nữ lui tới, mẹ vừa ý nhất chính là con, chị của con quá kiêu ngạo, Lê Vãn Ca thì ôn dịch, quá yếu ớt, về phần hồ ly tinh Lê Lạc An, nhin thì thấy người toàn ý xấu, khiến cho người ta chán ghét..."
"Xin lỗi, Mộ phu nhân, cô giáo Cổ, lại muốn quấy rầy hai người một lát rồi."
Lê Vãn Ca đứng ở cửa đại sảnh một lúc lâu, mới cười như không cười mà đi tới.
Tả Thương cũng theo cô đi đến, vẻ mặt có chút xấu hổ.
"Cô... Không phải cô đã đi rồi sao, đột nhiên chạy tới Mộ trạch, là đang âm mưu điều gì?"
Lương Ngọc Nghi dùng giọng điệu không tốt chất vấn Lê Văn Ca.
"Chuyện này à..."
Lê Vãn Ca lui về phía sau một bước, chỉ vào Tả Ương đứng sau lưng minh, nói: "Mộ phu nhân, ngài muốn tôi rời khỏi Mộ tiên sinh, nhưng vị Tả Ương tiên sinh này thì sao, lại không cho phép tôi rời khỏi Mộ tiên sinh, cử nhất định một tấc cũng không rời đi theo tôi, các người thế này khiến tôi khó quả rồi, cho nên... không bằng các người đánh một trận, ai đánh thẳng thì tôi nghe người đó."
"Làm càn!"
Lương Ngọc Nghi bị bộ dáng trêu tức của Lê Vãn Ca làm cho tức giận đến nắm chặt tay: "Cô lấy con trai tôi ra ép tôi, chỉ cần cô không câu dẫn nó, chỉ cần cô chịu lăn xa như thế nào thì lăn xa như thế đó, nó làm gì có sức lực phản ứng cô, rõ ràng chính là cô không muốn rời khỏi nó!"
"Phu nhân, đich thật là Mộ tổng ra lệnh cho tôi phải theo một tấc không rời Lê tiểu thư, bảo vệ Lê tiểu thư."
Tả Ương không kiêu ngạo cũng không siểm nhịn nói Lương Ngọc Nghi.
"Tả Ương, cậu là cận vệ của con trai tôi, không bảo vệ an toàn của nó lại vây quanh con hồ ly tinh này là như thế nào?"
"Phu nhân, tôi cũng chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi, mong ngài hiểu cho."
Hai người giằng co không xong, bầu không khí trở nên khẩn trương.
"Vào trong, hai người các người từ từ thương lượng, tôi đi lên lầu một lát, đợi các người thương lượng ra kết quả xong, thì nói cho tôi biết, tôi sẽ ngoan ngoãn chấp hành."
Vào thời khắc giương cung bạt kiếm, Lê Văn Ca thông minh tránh đi.
"Lê tiểu thư, ngài muốn đi chỗ nào, tôi đi theo ngài..."
Tả Ương suy nghĩ rất cẩn thận, đã đồng ý một tắc không rời Lê Văn Ca thì đương nhiên nhất định sẽ một tấc cũng không rời.
"Tả Ương, đây là Mộ trạch, không phải chỗ cậu có thể càn quấy, trong mắt cậu không có người phu nhân như tôi sao?"
Lương Ngọc Nghi chắn trước mặt Tả Ương, thái độ cường ngạnh.
"Mộ phu nhân, xin ngài đừng khó xử tôi, nếu như lạc mất Lê tiểu thư, cái mạng nhỏ này của tôi sẽ khó giữ."
Tà Ương nhìn thấy Lê Văn Ca lên lầu, cách tầm mắt của minh ngày càng xa, trong lòng vô cùng gấp gáp.
Nếu là bình thường, dựa vào thân thủ của anh ta, ai cũng đừng nghĩ có thể cản anh ta.
Nhưng bây giờ người cản anh ta, một người là Mộ phu nhân tôn quý, một người là đại thiếu nãi nãi tương lai của Mộ gia, anh ta nào dám động một đầu ngón tay của họ...
Lê Văn Ca dễ dàng lên lâu, sau đó quen thuộc tìm ra của sau, dễ dàng rời khỏi biệt thự.
Tả Ương rất nhanh liền phát hiện chuyện này không bình thường, chuẩn bị đuổi theo.
Cổ Mạn Mạn không nói nhiều, giả bộ đau chân, yếu ớt té ngã trước mặt Tả Ương.
"Cô tiểu thư cẩn thận."
Tả Ương đi đỡ trong vô thức, lại bị Cố Mạn Mạn giữ lại không
thả.
"A, anh Tả Ương, từ từ nói chuyện, anh làm cái gì vậy?"
"Tôi... Tôi đâu có làm cái gì, tôi chỉ muốn đỡ cô đứng dậy thôi mà!"
"Anh Tả Ương, sao anh có thể ức hiếp người ta như vậy, dù sao tôi cũng là chị dâu của anh, vậy mà anh lại động tay động chân với tôi, anh không thấy có lỗi với Thùa Huyền à, anh ấy xem anh như là em trai ruột mà bồi dưỡng..."
Cố Mạn Mạn giữ chặt lấy Tả Ương, vừa khóc vừa kể lể.
"Cái gi?"
Lương Ngọc Nghi xông lên trước, trực tiếp tát cho Tả Ương một bạt tai, mắng: "Đồ súc sinh nhà cậu, dám đùa đến trên đầu đại thiếu nãi nãi của Mộ gia, tôi phải nói cho Thừa Huyền biết để nó đuổi việc cậu."
"Tôi không có!"
Tả Ương khổ không thể tả, liên túc nhìn ra ngoài cửa biệt thự, gấp đến mức đầu đầy hồ môi.
Náo loạn một trận, khiến Tả Ương không có cách thoát thân, cũng đã tranh thủ thời gian cho Lê Vãn Ca.
Thậm chí khi cô đi ngang qua đại sảnh biệt thự, còn làm động tác tạm biệt khiêu khích Tả Ương.
Lê Vãn Ca vứt bỏ Tả Ương, chặn một chiếc xe ở ven đường, điểm đến là nhà trẻ của Tiểu Bao.
"Mami, sao mẹ lại tới đây?"
Tiểu Bao vừa nhin thấy Lê Vãn Ca, hai mắt lập tức sáng lên, nhào tới chỗ Lê Vãn Ca.
"Bởi vì mami nhớ con!"
Lê Văn Ca ôm Tiểu Bao vào trong lòng.
Cô nghĩ muốn đưa Tiêu Bao di nhưng giáo viên nhà trẻ lại không chịu thả người.
"Lê tiểu thư, mặc dù tôi cũng biết ngài là người nổi tiếng, cũng có quan hệ rất tốt với Mộ tiên sinh, cha của Tiểu Bao, nhưng nhà trẻ chúng tôi có quy định, chỉ có thể để người được chỉ định đưa đón hoặc là người thân, xin ngài hiểu cho."
"Hôm nay bảo mẫu hay đưa đón trước đó bị bệnh, cho nên đã nhờ tôi, cô giáo xem xét một chút được không?"
Lê Vân Ca lựa lời hay nói.
"Chuyện này chúng tôi không thể tùy tiện sắp xếp được, hoặc là... ngài có thể bảo Mộ tiên sinh gọi điện cho chúng tôi, nếu Mộ tiên sinh đồng ý, chúng tôi cũng sẽ đồng ý."
"Hiện tại anh ấy rất bận rộn, không rảnh nghe điện thoại, các cô có thể linh hoạt theo tình thế sao, không thấy đứa nhỏ cũng gọi tôi là mẹ à?"
Lê Vãn Ca hơi không kiên nhẫn, giọng nói cấp thiết.
Cô biết khẳng định Tả Ương đã thông báo cho Mộ Thừa Huyền rồi, thời gian của cô không còn nhiều lắm.
Sau khi bất đắc dĩ, thậm chí cô còn định ôm Tiểu Bao chạy đi là được rồi...
Đột nhiên, tiếng báo cháy của nhà trẻ vang lên.
Bảo vệ la lớn: "Cháy rồi, cháy rồi..."
"Cái gì, cháy rồi, mọi người nhanh đi giúp đỡ, ngàn vạn lần phải bảo vệ mấy đứa nhỏ..."
Hiệu trưởng la lớn.
Trong lúc nhất thời, nhà trẻ loạn thành một đoàn, giáo viên cũng không có sức xen vào chuyện của Lê Vãn Ca và Tiểu Bao nữa.
"Chảy rồi sao?"
Lê Vãn Ca ôm Tiểu Bao đứng tại chỗ, bị dọa sợ quá mức, nhất thời không biết nên làm thế nào mới tốt.
"Cơ hội tốt như sao còn chưa đi?"
Hai mẹ con bị một lực mạnh mẽ túm ra khỏi nhà trẻ.
Xem
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.