Lái xe đến chỗ sâu nhất, Lê Vãn Ca phát hiện hai bên đường đều là cây tùng bách xanh xanh mướt.
"Đến rồi."
Mộ Thừa Huyền dừng xe trước một khu trồng cây cảnh, gương mặt anh tuấn, lạnh bằng không có chút sắc nào, nhìn qua có chút đáng sợ.
"Hắt xì!"
Lê Vãn Ca nơm nớp lo sợ xuống xe, vừa chạm mặt tới khí lạnh âm u, khiến nước mũi cô chảy ra.
"Mộ tiên sinh, rốt cuộc đây là chỗ nào, sao âm trầm giống như..."
Cô đang suy đoán, thì nhìn đến tấm bia mộ liền đã được kiểm chứng.
Mộ Thừa Huyền dẫn cô tới nơi này, đây là khu vườn chuyên dùng để chôn cất tro cốt người chết.
Chỉ là khu vườn này có chút đặc thù, chỉ có dựng một tấm bia mộ, trên đó có viết "Mộ Vợ Yêu Cố Thiên Thiên".
Lê Vãn Ca cứng đờ tại chỗ, hai mắt kinh ngạc nhìn gương mặt quen thuộc trên tấm bia mộ kia, toàn thân như bị đông cứng, không thể nào cử động được.
"Thất thần làm cái gì, đi lên đi."
Giọng nói của Mộ Thừa Huyền còn lạnh hơn là băng đá, truyền từ phía sau đến, giống như còn mang theo vài phần châm biếm.
Hắn như là thợ săn đã bắt được con mồi, thỏa mãn quan sát từng hành động của cô, hưởng thụ cảm giác bức cô đến điên.
"Anh... Anh dẫn tôi tới đây làm gì, chuyện này không vui chút nào!"
Lê Vãn Ca dùng một chút ý chỉ còn sót lại, run rẩy hỏi hắn.
Cho dù, trong lòng cũng đã đoán được đại khái, nhưng vẫn ôm tâm lý may mắn, cho rằng hắn dẫn cô tới đây,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-tong-tai-daddy-xin-tat-den/1778259/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.