"Chuẩn bị đi, lập tức trở về cùng tôi."
Mộ Thừa Huyền đi ra khỏi thang máy, lạnh như băng nói với Lê Vãn Ca.
"Trở về, hiện tại à?"
Lê Văn Ca nhìn bóng lưng lạnh như băng của hắn, sửng sốt hai giây, nhanh chóng đuổi theo, nói: "Bây giờ chúng ta đều bị thương, nhất định phải trở về bây giờ sao, vậy Tiêu Bao làm sao bây giờ, ai chăm sóc cho nó?"
"Tôi đã phải người đón nó đi rồi, sau đó nên giải quyết chuyện của tôi với cô."
Mộ Thừa Huyền ý vị thâm trường nói.
"Chuyện tôi và anh..."
Trong lòng Lê Văn Ca như bị bóp nghẹn, thận trọng hỏi hắn: "Anh biết tất cả mọi chuyện rồi đúng không?"
Mộ Thừa Huyền không trả lời, vẻ mặt anh tuấn, lạnh lẽo đến mức đáng sợ, cứ nhìn cô mà không hề chớp mắt.
Lê Vãn Ca ngẩng đầu nhìn trời, bộ dáng sống không còn gì lưu luyến nữa.
"Hừ, tôi biết mà, người khôn khéo như anh, sớm muộn gì cũng sẽ biết... Thật xin lỗi, xin lỗi, tôi không muốn lừa dối anh!"
Đôi mắt ác nghiệt của Mộ Thừa Huyền có chút co giật, giống như đang cố gắng giữ vững sự tỉnh táo, nắm chặt tay, tức giận nói với cô: "Cô gạt tôi thảm như vậy, không thể nào mà chỉ vì một câu xin lỗi thì tôi liền có thể buông tha cho cô."
"Tôi biết anh sẽ không bỏ qua cho tôi, nhưng bây giờ tình hình rất đặc thù, không phải lúc chúng ta nên nội chiến, tôi cũng sẽ không để Quý Minh Xuyên làm hại anh!"
"Quý Minh Xuyên?"
Gương mặt rét lạnh của Mộ Thừa Huyền bị sự kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-tong-tai-daddy-xin-tat-den/1778258/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.