Mộ Thừa Huyền nhấn tắt điện thoại, thật lâu không nói gì thêm, chỉ nhìn chằm chằm Lê Vãn Ca. Ánh mắt hắn quá sắc bén, quá lạnh lẽo, vô cùng công kích. Lê Vãn Ca bị hắn nhìn có chút sợ hãi, lui về phía sau, hỏi: "Điện thoại của ai, sao anh lại vẫn luôn nhìn tôi như vậy, quá dọa người rồi." Mộ Thừa Huyền còn chưa mở miệng, bác sĩ và y tá đã tách bọn họ ra. "Hai người bị thương không giống nhau, một người phải bằng bó, đồng thời tiêm vacxin chó dại, một người khác phải đi chụp x-quang ngực, xem có bị thương đến xương sườn, cột sống ngực và các bộ phận khác hay không." Phòng chụp X-quang và tiêm vác-xin, một cái ở lầu ba, một cái ở lầu năm. "Đi chụp X-quang trước." Ánh mắt Mộ Thừa Huyền vẫn lạnh lùng, dọa người như cũ, một câu được bật thốt ra miệng lại giống như đã qua hầm băng, vô cùng lạnh lẽo, rõ ràng không giống trước đây. Sau khi hắn nói xong, giống như một người xa lạ, một trận gió lạnh thổi qua, vòng qua Lê Vãn Ca, đi cùng y tá lên lầu ba. Cô nhìn bóng lưng lạnh lùng của hắn, không hiểu sao trái tim bị bóp chặt. Xem ra cuộc điện thoại kia, tuyệt đối không phải điện thoại bình thường, ít nhất là bất lợi đối với cô. Nhưng hiện tại cô không lo được nhiều như vậy, Tiểu Bao còn ở đây, hai người bọn họ còn bị thương nặng như vậy, phải chữa vết thương xong lại nói. Lê Vãn Ca chụp X-quang lồng ngực xong, cầm hình chụp X-quang đi gặp bác sĩ. Sau khi bác sĩ xem xong, nói: "Có một số bộ phận mềm bị tổn thương, hoàn toàn không tổn thương đến xương sườn, thoa chút thuốc ngoài da, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe lại ngay." "Vậy là không có gì đáng phải phải không, cám ơn bác sĩ." Lê Vãn Ca nhẹ nhàng thở ra, mặt mày đang nhăn cũng giãn ra trong nháy mắt. Dọa chết khiếp, từng cơn đau đơn co rút trong ngực lúc nãy, khiến cô còn tưởng rằng trái tim cô bị ngựa nhỏ đạp nát rồi chứ, lo lắng mấy ngày nằm viện thì sẽ không có ai chăm sóc cho Tiểu Bao! Cũng không biết hiện tại Mộ Thừa Huyền thế nào, hình như cánh tay của hắn bị thương rất nghiêm trọng, con sói bên ngoài kia rất hung dữ, cắn thật lâu mới thả ra, cắn đến mức có thể thấy xương cốt bên trong. Cô chỉ đứng bên cạnh nhìn đã cảm thấy đau đớn khó nhịn rồi, cũng không biết tên đó nhịn xuống bằng cách nào, vậy mà không thèm ư hử một tiếng, ngoại trừ bội phục thì cô vẫn là bội phục. Lúc đó, Lê Vãn Ca đã hoàn toàn quên mất ánh mắt kỳ quái của hắn nhìn cô lúc nãy, chỉ muốn nhanh chóng hội hợp với hắn, xem thử vết thương của hắn ra làm sao, Cắm đầu buồn phiền nhấn thang máy, đang chuẩn bị bước vào trong, cố áo đã bị một sức mạnh kéo lại. "Ai vậy, không có mắt..." Lê Văn Ca xoay người, đang nghĩ thầm là ai không lễ phép như vậy, khi đang chuẩn bị tranh cãi với đối phương một trận, cô liền thấy rõ mặt người tới. Trong nháy mắt, tam quan, ngũ quan đều hứng chịu một chấn động mạnh mẽ, xém chút nữa là ngã xuống không dậy nổi. "Quý... Quý Minh Xuyên, sao ông ở đây?" Bởi vì quả mức kinh ngạc, Lê Vãn Ca lau đi lau lại cặp mắt của mình, cảm thấy nhất định là mình hoa mắt rồi. Sua khi nghĩ một lát, vị đại lão này luôn luôn xuất hiện bất thình lình như vậy, xuất hiện ở đây cũng không phải là chuyện gì lớn. Thế là cuối cùng cũng chấp nhận cái kịch bản mà người thường không thể nào chấp nhận được. "Tôi thấy cô bị bắt cóc, cảm thấy khẳng định cô sẽ gặp nguy hiểm, cho nên luôn đi theo." Quý Minh Xuyên vẫn là ánh mắt chính trực nhữ cũ, nghiêm trang nhìn Lê Vãn Ca, trịnh trọng giải thích. Lê Văn Ca: "..." Nếu như đối phương không phải là chiến thần siêu cấp vô địch toàn vũ trụ, Quý Minh Xuyên, thì cô khẳng định đã không nhịn được mà ra tay đánh ông ta thành đầu heo rồi. Chuyện này... Chuyện này mẹ nó rõ ràng là đùa cô mà! Cô đã bị "bắt cóc" bao lâu rồi, lúc cô cần ông ta xuất hiện thì ông ta ẩn thân như thần, hiện tại đột nhiên xuất hiện, còn... còn theo một đường, cái này xác định không phải đến hại cô đó chứ? "Trên đoạn đường này, tôi phát hiện cô có quan hệ rất thân mật với Mộ Thừa Huyền, lúc trước cô nói là cô có thể giúp tôi lấy đầu trên cổ cậu ra xuống, là lừa tôi phải không?" Quý Minh Xuyên ở trong đoàn người đi đến cửa thang máy, không xem ai ra gì hỏi Lê Vãn Ca. Bởi vì lời nói quá điên khùng dẫn tới không ít người quay đầu lại, tưởng rằng của bệnh viện tâm thần sát vách chưa khóa kỹ. "Quý đại lão, ngài khiêm tốn một chút đi, chúng ta... đi đến chỗ nào bí ẩn một chút rồi nói sau." Sau khi Lê Văn Ca nói xong, nhìn xung quanh một lần, lôi kéo Quý Minh Xuyên đến hành lang ít người qua lại. "Quý đại lão, thực không dám giấu giếm, trước đó tôi bị người ta bắt cóc là tôi cố ý diễn kịch dẫn ông ra, kết quả ông cũng không hiện thân, khiến cho tôi không có chút mặt mũi nào." Sau khi Lê Vãn Ca xác định không có người liên quan, mới bình tĩnh lại, thành thật nói với Quý Minh Xuyên. "Tôi biết cô cố ý diễn trò, muốn dẫn tôi ra, sau đó cùng Mộ Thừa Huyền trong ứng ngoại hợp, hãm hại tôi, đúng không?" Ánh mắt Quý Minh Xuyên nghiêm khác nhìn Lê Vãn Ca, lạnh lùng nói: "Nếu như là người khác, dám tính tôi như thế, tôi đã sớm đòi mạng người đó rồi." "Ông hiểu lầm rồi, tôi không có tính toán ông, chỉ là Mộ Thừa Huyền biết đếm hôm ở New York, là ông đã cứu tôi, nói quan hệ của tôi và ông không tầm thường, muốn tôi hẹn ông ra, tôi muốn lấy được sự tín nhiệm của anh ấy, cho nên mới..." Lê Vãn Ca không biết làm sao. Càng ngày càng cảm thấy đầu mình chính là óc heo, sao có thể nghĩ ra biện pháp ngu ngốc như vậy, đơn giản chính là tự mình đào hố cho mình nhảy mà, khiến cho người ngoài nhìn vào liền biết không phải người. "Lấy được sự tín nhiệm của cậu ta?" Vẻ mặt của Quý Minh Xuyên có chút phức tạp, hơi lại gần Lê Vãn Ca, nói: "Rốt cuộc là cô muốn mạng của cậu ta hay là muốn bắt được trái tim của cậu ta?" "Nghĩ muốn bắt được trái tim của anh ấy trước, sau đó lại muốn mạng của anh ấy, như vậy có thể khiến anh ấy đau khổ hơn một chút." Lê Vãn Ca lạnh lùng nói. "Thật sao?" Quý Minh Xuyên cười lại, tỏ vẻ nghi ngờ cô, nói: "Trái tim cậu ta, cô đã bắt được rồi, tiếp đến là mạng của cậu ta, cô chuẩn bị khi nào ra tay?" "..." Lê Vãn Ca trầm mặc. Cô không rõ mục đích Quý Minh Xuyên theo bọn họ cả đoạn đường này là gì. Chỉ là có thể khẳng định, người có địa vị tôn quý, hành tung bất định như hắn, nếu như đột nhiên xuất hiện, tất nhiên sẽ không trắng tay mà trở về. "Cậu ta bị thương nặng, hiếm khi có được, hơn nữa còn không dẫn theo bảo tiêu nào, kỳ hạn ba tháng sắp hết rồi, vừa lúc tôi có thể thực hiện hứa hẹn lấy cổ trên đầu cậu ta trong vòng ba tháng." Quý Minh Xuyên cười, bộ dáng ác nghiệt còn khát máu. Ông ta là điện chủ Võ Thần Điện, là một vị chiến thần trăm năm mới xuất hiện một lần, chỉ cần ông ta muốn lấy mạng của ai, thì sẽ không chuyện không làm được. Mà Mộ Thừa Huyền này, là lúc trước ông ta khinh địch, mới khiến cho đại đệ tử ông ta đắc ý nhất bị thương nặng nề. Cho nên lần này, ông ta tự thân xuất trận, tự mình lấy mạng hắn, bảo vệ uy nghiêm của Võ Thần Điện. "Quý đại lão, ngài... Lần này ngài tới đây là muốn giết Mộ Thừa Huyền?" "Vốn dĩ không phải, nhưng cơ hội khó có được, tôi không cần phải kéo dài." "Không được!" Lê Vãn Ca lớn tiếng nói. "Vì sao không được?" Ảnh mắt của Quý Minh Xuyên lạnh lẽo, chăm chú nhìn Lê Vãn Ca, cười lạnh: "Không phải cô đã nói, cô muốn giúp tôi lấy mạng của cậu ta sao, nếu như lần này thành công, cô là công thần số một, tôi có thể phá lệ nhận cô làm đồ đệ." Xem
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]