Mộ Tiểu Bao vui vẻ cưỡi ngựa trên thảo nguyên, cậu bé và ngựa nhỏ phối hợp rất tốt, một vòng lại một vòng, rất điêu luyện.
Lúc đầu Mộ Thừa Huyền còn một tấc cũng không rời đi theo, sau đó liền buông tay để cậu bé tự minh cưỡi, hắn ở bên cạnh nhìn, ngẫu nhiên trò chuyện với đám người Trát Tây một hai câu.
"Người anh em, con trai của em vậy mà là một cao thủ cưỡi ngựa nha, ở chỗ này của bọn tôi, mỗi năm đều có một cuộc thi đua ngựa, nếu đua thì ngoại trừ cậu bé ra thì không ai có thể trở thành hoàng tử đua ngựa nữa rồi."
"Đúng vậy, bọn tôi đã quen biết không ít người Hán, phần lớn đều không biết cưỡi ngựa, cũng sẽ không có đứa bé nhà nào cưỡi ngựa đẹp như vậy..."
"Người anh em thật có phúc khí, có em bé cưỡi ngựa đẹp như vậy, còn có người vợ uống rượu phóng khoảng như thế, dứt khoát ở lại chỗ chúng tôi thì tốt biết bao!"
"Ha ha, Trát Tây... Sợ là anh chỉ muốn người anh em này để em dâu ở lại đi?"
Tính tình đám người rất thắng tính, trêu chọc cũng rất cởi mở.
Mộ Thừa Huyền chỉ cười, cũng không nói nhiều, ánh mắt nhìn về phía xa.
Ở phía xa, Tiểu Bao cưỡi ngựa nhỏ, vui vẻ lao nhanh đi, tiếng cười êm tai như chuông bạc.
Lê Văn Ca không yên lòng, vẫn luôn đi theo xung quanh, thỉnh thoảng dặn Tiểu Bao cưỡi chậm một chút.
Gió thổi, mây trắng bồng bềnh, cỏ xanh phất phới, hoa tươi tung bay, mép váy là tóc của cô cũng bay theo.
Mộ Thừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-tong-tai-daddy-xin-tat-den/1778255/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.