Chương trước
Chương sau
"Tôi nói có đúng không, cô giáo Cố?"
Lương Ngọc Nghi dỗ được Tiểu Bao, quay lại nhìn Cố Mạn Mạn, cười như không cười, hỏi.
"Con..."
Trái tim Cố Mạn Mạn đập "Thình thịch!" một cái, sắc mặt trở nên rất khó nhìn.
Cô ta không hiểu được lời nói này của Lương Ngọc Nghi là có ý gì, chẳng lẽ... thật sự bảo cô ta cả đời không được sinh con hay sao?
Chuyện này sao có thể?
"Thật sao?"
Tiểu Bao nước mắt đầm đia, ánh mắt sảng thêm mấy phần, thận trọng hỏi Cố Mạn Mạn: "Cô giáo Cố, nếu như cô kết hôn với daddy của con, có thể không sinh con với cha con không?"
"Chuyện này..."
Cố Mạn Mạn cắn môi, không dám tùy tiện hứa hẹn.
"Cháu trai cục cưng, đương nhiên là có thể, giáo viên Cố thương cháu như thế, cô ta sẽ đối xử cháu như con trai ruột, sẽ không sinh con nữa, chính vì vậy, bà nội mới chọn cô ta làm mami của cháu, có phải bà nội hiểu con nhất nhà hay không?"
Lương Ngọc Nghi dùng ánh mắt lạnh như băng, khều nhẹ Cố Mạn Mạn một cái, giống như đang ám chỉ chuyện gì, trái lại thì giọng nói chuyện với Mộ Tiểu Bao lại ấm áp như gió xuân.
Trong lòng Cố Mạn Mạn rất oán giận, cũng chỉ có thể nhịn xuống, nắm tay thành quyền, cười phụ họa, nói: "Đúng vậy, Tiểu Bao, nếu giáo viên Cố thật sự kết hôn với ba con, vậy giáo viên Cố sẽ đồng ý với con, sau này có con là đủ rồi, sẽ không sinh thêm em gái, em trai nữa, con là đứa con duy nhất của ba và giáo viên Cố, đừng lo lắng chuyện chúng ta không cần con."
Dù sao chuyện sau này sẽ ra sao cũng không ai biết được!
Trước tiên nên chiều ý của hai bà cháu này, nếu sau này cô ta thật sự có thể thuận lợi gả cho Mộ Thừa Huyền, thì đâu có chỗ cho bọn họ nói!
"Nhưng Tiểu Bao cũng không thích giáo viên Cố, không muốn giáo viên Cố làm mami của Tiểu Bao, Tiểu Bao."
Cậu giơ ngón tay ra, cuối cùng vẫn nhún vai từ bỏ, hết cách nói: "Tiểu Bao thích cô Lê hơn, từ khi nhìn thấy cô Lê, Tiểu Bao đã coi cô ấy là mami của Tiểu Bao, bởi vì cô Lê có cặp mắt giống với mami ruột, Tiểu Bao nhìn thấy cô ấy, đã cảm thấy thật ấm áp." . Ngôn Tình Ngược
"Tiểu Bao, cháu... Cháu đừng nói nữa!"
Lương Ngọc Nghi nhanh chóng che miệng cậu bé lại.
Bà không biết cậu bé đã nhìn thấy mẹ ruột của mình vào lúc nào, rõ ràng khi cậu bé vừa ra đòi, bọn họ đã dọn hết tất cả những vật có liên quan đến người phụ nữ đó.
Xem ra không chỉ một mình bà cảm thấy người phụ nữ sao chổi kia có đôi mắt rất giống với tên tội phạm giết người kia.
Đây cũng là vì sao bà ghét người phụ nữ sao chổi kia mà không rõ nguyên nhân.
Có lẽ là chột dạ, vừa nghe đến cậu bé nhắc đến tên tội phạm giết người kia, bà chỉ cảm thấy sợ hãi.
"Người phụ nữ sao chổi kia, cũng không phải người tốt, ba châu bị cô ấy làm cho chết mê chết mệt, xém chút nữa bị cô ấy hại chết, nếu ba cháu cưới người phụ nữ này, bà nội cũng không dám cam đoan, cô ấy sẽ giống như giáo viên Cố, chỉ cần cháu là đủ rồi, không sinh thêm em bé nữa, cháu đồng ý việc cháu và ba cháu bị chia cắt bởi những đứa trẻ khác sao?"
"Cháu..."
Tiểu Bao vừa nghĩ đến những lời cô ta nói với cậu bé khi ở chuồng ngựa, thiện cảm đối với Lê Vãn Ca vừa dâng lên, lại không còn sót một chút nào, lắc đầu, nói: "Không muốn, Tiểu Bao không muốn người phụ nữ kia làm mami của Tiểu Bao."
"Không muốn là được rồi, Tiều Bao của chúng ta thông minh nhất, thời gian không còn sớm nữa, cháu nhanh chóng đi ngủ đi."
Lương Ngọc Nghi giao Tiểu Bao cho bảo mẫu, bảo mẫu dắt Tiểu Bao đang có tâm sự nặng nề lên lầu.
Cố Mạn Mạn nhìn thấy cậu bé đã về phòng, đóng cửa lại, mới thận trọng hỏi Lương Ngọc Nghi: "Má Lương, những lời mới nãy của mẹ, chỉ là tạm thời dỗ Tiểu Bao thôi đúng không, không phải sự thật đúng không?"
"Lời nào?"
Lương Ngọc Nghi lại quay về ghế sô pha một lần nữa, lấy lại bộ dáng lạnh lùng, ưu nhã.
"Chính là... Mẹ nói chuyện nếu như chuyện con kết hôn với Thừa Huyền thì sẽ không sinh con."
"Đương nhiên là thật."
Lương Ngọc Nghi trả lời không chút do dự, nghiêm túc nói: "Cô vừa mới thấy rồi đó, cháu của tôi rất bài xích chuyện Thừa Huyền sinh em trai, em gái cho nó, mà tôi cũng rất thích đứa cháy này, cảm thấy có một người là được rồi, cũng không cần phải sinh thêm."
"Nhưng... Nhưng mẹ có cảm thấy đối với con thì rất không công bằng không?"
Cổ Mạn Mạn tức giận, liều lĩnh đắc tội Lương Ngọc Nghi, chất vấn.
Cô ta mấy năm nay đã hạ lòng làm vợ bé, tốn hết tâm kế để được gả cho Mộ Thừa Huyền, cũng không phải làm mẹ kế miễn phí cho người khác!
"Không công bằng?"
Lương Ngọc Nghi cười lạnh, ánh mắt lạnh lùng, từ trên nhìn xuống Cố Mạn Mạn, nói: "Vậy khi cô tẩy não cháu trai tôi, có nghĩ tới là không công bằng đối với cháu tôi không?"
"Má... Má Lương, mẹ có ý gì?"
"Mấy ngày nay, tôi nghe người làm nói, cô thường xuyên nói với cháu trai tôi rằng nếu Thừa Huyền kết hôn với người phụ nữ sao chổi kia, thì sẽ không cần nó nữa, cho dù mới nãy, cô cũng ngấm ngầm nói những lời này, cô tưởng tôi thật sự đã già rồi sao, đầu óc cũng hỏng rồi, nhìn không ra ý đồ kia của cô sao?"
"Mẹ Lương, mẹ đừng hiểu lầm, con, con chỉ là.."
"Được rồi, cô đừng giải thích nữa, cô có suy nghĩ kia, tôi cũng có thể hiểu." Lương Ngọc Nghi hơi hòa hoãn một chút, ngoắc tay với Cố
Mạn Mạn, bảo cô ta đến ngồi bên cạnh bà.
Cố Mạn Mạn củi đầu, sợ hãi đi qua, ngồi kế bên Lương Ngọc Nghi.
Có đôi khi cô ta cảm thấy Mộ Thừa Huyền rất giống với Lương Ngọc Nghi, đều là loại người nhìn thấu tất cả, những kế vặt vãnh này đều không chạy khỏi ánh mắt của bọn họ, chỉ là bọn họ không muốn tính toán thôi.
"Mạn Mạn, con biết mẹ nuôi vẫn luôn yêu thích con, mẹ cảm thấy con người con lương thiện, đối xử tốt với Tiểu Bao, tình cảm chân thành đối với Thừa Huyền thì càng khỏi nói."
"Má Lương..."
Hốc mắt Cố Mạn Mạn đỏ rực nhìn Lương Ngọc Nghi.
"Nhưng mà gần đây con làm mẹ quá thất vọng, lúc trước con vì cứu mẹ, đã tặng cho mẹ một quả thận, nói một cách khác, con là ân nhân cứu mạng của mẹ, bất luận như thế nào, mẹ đều đứng về phía con, nhưng con không thể tùy ý làm bậy, lần trước mẹ để cô gái kia nhận tội thay con, tưởng rằng con sẽ thu liễm một chút, nào đâu nghĩ đến, con có ý xấu với cháu của mẹ, như vậy thì mẹ không thế nhịn được nữa!"
Giọng nói Lương Ngọc Nghi càng lúc càng lạnh, không khó để phát hiện, bà đã sắp nhẫn nhịn không được Cố Mạn Mạn nữa rồi.
"Lúc trước con biết vì sao mẹ phản đối chị gái con ở bên Thừa Huyền nhà mẹ không?"
"Vì sao?"
"Bởi vì mẹ nhìn một cái liền biết chị gái con có ý nghĩ xấu, cũng không phải loại người tốt."
"Phải... phải không?"
Đôi mắt của Cố Mạn Mạn co rút mấy cái, ngón tay cũng nắm chặt lại.
"Nhưng phẩm hạnh của con cũng không tệ lắm, cha mẹ con nói con có tính cách khác chị con, tính tình con dịu dàng, từ nhỏ đã ít khi ra ngoài, không tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài, người phụ nữ như vậy rất thích hợp làm vợ của con mẹ."
Sau khi Lương Ngọc Nghi nói đến đây, vỗ mu bàn tay của Cố Mạn Mạn, ý trong ý ngoài nói: "Con cũng đừng đi lên con đường xưa của chị con, trong rất nhiều người phụ nữ muốn gả cho Thừa Huyền của chúng ta thì mẹ đã có thể chọn con, thi cũng có thể vứt bỏ con."
Xem
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.