Vẻ mặt Lê Văn Ca bất đắc dĩ, nhún vai nói: "Chà, sợ quá, mẹ anh tới đây. Nếu bà biết tôi hôn anh chắc chắn sẽ xé xác tôi ngay lập tức!"
"CÔ sợ?"
Mộ Thừa Huyền buồn cười.
Người phụ nữ này diễn cũng thật tệ, trên gương mặt như yêu tinh kia đâu có chút sợ hãi nào.
"Tất nhiên là tôi sợ hãi. Tôi nhỏ yếu, bất lực, không gánh nói. Cầu ông
chủ che chở tôi!"
Lê Văn Ca như biến thành một người khác, phòng chừng giây tiếp theo sẽ ôm lấy đủi Mộ Thừa Huyền.
Mộ Thừa Huyền nhẹ nhàng xoa đầu cô, sau đó nâng cảm hướng về phía cửa: "Đi mở cửa, tôi muốn xem bà ấy sẽ xé xác cô như thế nào."
Lê Văn Ca: "..."
Không còn cách nào, ông chủ không có ý định bảo vệ cô, không những không bảo vệ cô, còn bảy ra vẻ mặt chờ xem trò hay!
Cô chỉ có thể kiên tri mở cửa ra.
Cô cảm thấy nếu như xui xẻo bị xé xác, chỉ cần lợi dụng tinh thế bày ra vẻ mặt đáng thương để tranh thủ lòng thương tiếc của tổng giám đốc.
"Đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ, tôi nên biết là tôi không nên tin cô mà!"
Biểu tình của Lương Ngọc Nghi vặn vẹo, vung mạnh cảnh tay, định tát vào mặt Lê Văn Ca.
"Đừng động vào cô ấy."
Lời nói không nặng không nhẹ của Mộ Thừa Huyền truyền đến, nhưng lại vô cùng mạnh mẽ.
Tay Lương Ngọc Nghi cứng đờ trên không trung, cuối cùng vẫn không thể hạ xuống, run rẩy bỏ xuống.
"Con trai, mẹ biết chắc chắn là con nhớ rõ đồ hồ ly tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-tong-tai-daddy-xin-tat-den/1778185/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.