Những ngày gần đây, không chỉ Tiểu Bao khó chịu mà Lê Văn Ca còn đau khổ hơn,
Có thực sự không có cách nào kiềm chế được tình cảm của minh, cố ý dùng dáng vẻ lạnh lùng khiển Tiểu Bao đau lòng.
Đặc biệt là trong tình cảnh Mộ Thừa Huyền còn chưa biết sống chết...
"Cô không vuốt tấm thiệp chúc mừng của con?"
Mộ Tiểu Bao nhìn thấy lập tửc vui vẻ nhảy lên, nhìn tấm thiệp Lê Văn Ca đặt trong lòng bàn tay, trực tiếp ôm lấy cô.
"Tiểu Bao biết mà, mami sẽ không vứt tấm thiệp chúc mừng Tiểu Bao làm, cảng sẽ không không yêu Tiểu Bao, sau này mami đừng giỡn Tiểu Bao như vậy nữa, không có gì mắc cười hết!"
Cậu bẻ quệt miệng, tủi thân nhưng rất ngạo kiều.
"Được, có đồng ý với con, sẽ không gion như vậy nữa, trò đùa này không buồn cười tỉ nào."
Lê Văn Ca cười rất dịu dàng, hốc mắt đỏ lên,
Bệnh của cô là cái tai họa ngầm.
Xem ra, nhất định phải tìm thời gian, nói Lâm Mạt Bắc tăng lượng thuốc ức chế lên.
Yên lặng lên kế hoạch trong đầu, ôm con trai càng thêm chặt, ngón tay chọc gương mặt nhỏ nhắn đầy thịt của cậu bé: "Này... Tiểu Bao còn tức giận không?"
"Còn tức giận!"
Mộ Tiểu Bao ngọt ngào, tiếp tục ngạo kiều.
Sau đó lại duỗi đầu ngón tay út ra, khoa tay múa chân, nghiêm túc nói: Vẫn Còn chút xíu tức giận!"
Lê Văn Ca bị bộ dáng đáng yêu của cậu bé chọc cười, sau đó chỉ vết mực trên mặt minh, nói: "Con nhin trên mặt mami đi, bị con phun nước mực, có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-tong-tai-daddy-xin-tat-den/1778179/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.