"Vốn dĩ tiềm lực của con người là vô tận, ngàn người ngàn mặt, nếu không, sao có diễn viên diễn nghề này chủ!" Lê Vân Ca không biết Kiều Tư Nam có phải có ẩn ý gì không, nhưng cô rất đồng ý với lời nói của hắn. Lê Vãn Ca lúc trước và Lê Lạc An hiện tại cũng không phải là một người. Lê Văn Ca lúc trước có lẽ rất yêu Mộ Thừa Huyền, yêu đến mức không quan tâm bản thân. Lê Lạc An hiện tại, sẽ không tiếp tục yêu Mộ Thừa Huyền, cho dù hắn thật sự đã chết đi nữa, cô cũng sẽ không chày một giọt nước mất nào vì hẳn. "Tôi mệt rồi, muốn về nghĩ, Kiều Tư Nam... Anh có muốn về không, có thể tiện đường chở tôi về được không?" Lê Văn Ca hỏi Kiều Tư Nam. Cô nhớ nhà Kiều Tư Nam rất gần với Mộ trạch, vừa lúc tiện đường. Thay vì mệt, không bằng nói là cô lo lắng cho Tiểu Bao. Mộ Thừa Huyền bị thương, Lương Ngọc Nghi và Mộ Thừa Phong đều tới bệnh viên, Tiểu Bao ở nhà một mình, cũng không biết cậu bé có sợ hay không nữa. "Đừng khách khi như vậy, tôi là kỵ sĩ của cô, cô ra lệnh một tiếng, tôi chết vạn lần cũng không tủ." Kiều Tư Nam nói nửa đùa, nửa thật. Lê Vân Ca im lặng thở dài, lười tranh cãi với hắn. Người đàn ông này, vĩnh viễn không thể nào nghiêm túc được: Chương 93 Chỉ Cần Cô Ra Lệnh, Tôi Chết Vạn Lần Cũng Không Từ "Kiều nhị thiếu gia, cô ấy là nghệ sĩ của tôi, hiện tại không thể có bất kỳ tin tức xấu nào, hơn nữa anh cũng biết mối quan hệ của cô ấy và Mộ Thừa Huyền, anh đừng làm bậy." Lê Cảnh Hàng nhìn Lê Văn Ca, lại nhìn Kiều Tư Nam, cảm giác giống như trơ mắt nhìn cô gái vô tri rơi vào hố lửa của công tử đào hoa. Hắn lấy tâm thái che chở cho con, khéo Lê Văn Ca ra phía sau mình, nói: "Cô muốn về, tôi đưa cô về là được, dù sao Mộ thị phát xe Rolls Royce phong cách như vậy cho cô, không dùng thì phi." "Lê đại thiếu gia, đây là lo lắng cho tôi hay là lo lắng cho Mộ tổng, vội vàng giữa khoảng cách cho tôi và Kiểu nhị thiếu gia như vậy, không phải sợ tôi cho Mộ tổng đội nón xanh đó chứ?" Lê Văn Ca thấy hành động "miệng nói không nhưng thân thể lại rất thành thực" của anh trai minh, cực kỳ đáng yêu, nhịn không được mà trêu chọc. Anh trai rõ ràng chán ghét cô như vậy, lại hận Mộ Thừa Huyền như thế, nhưng vẫn sợ cô bị tổn thương, cũng sợ Mộ Thừa Huyền khó xử. Người có bản tính lương thiện chính là như thế. Miệng thì cứ la "chán ghét", nhưng nếu thật sự gặp được nguy hiểm thi vĩnh viễn là người đầu tiên lao ra bảo vệ bạn. Anh trai của cô, thật sự là người anh trai tốt nhất thế giới! "Yên tâm đi, Lê đại thiếu gia, tôi và Kiều nhị thiếu gia là trong sạch, anh ấy sẽ không làm tôi tổn thương đầu, tôi cũng sẽ không để Mộ đại thiếu gia đội nón xanh, đơn thuần chỉ là tiện đường đi cùng mà thôi." "Hừ, tự mình đa tình, tôi mặc kệ cô sống hay chết, còn về nón xanh... tôi ước gì Mộ Thừa Huyền đội nhiều thêm mấy cái, báo thù thay cho em gái tôi." Chương 93 Chỉ cần Có Ra Lệnh, Tôi Chết Vạn Lần Cũng Không Từ Lê Cảnh Hàng xoay người, rất ngạo kiều (*) nói. (*) Ngoài miệng thì kiêu ngạo, trong lòng thì rất dịu dàng Cuối cùng Lê Văn Ca cũng rời khỏi bệnh viện. Cô ngồi trên xe Kiều Tư Nam, trên đường đi không nói một chữ nào. Rất mệt, rất mệt, nhiều hơn chính là không yên lòng. Xảy ra chuyện này, sau này quan hệ với Mộ Thừa Huyền sẽ biến thành như thế nào, cô không dám suy nghĩ. Đừng nói là mang thai con hắn, chỉ sợ ngay cả sống thôi cũng đã khỏ khân rồi... "Đến rồi." Kiều Tư Nam dừng xe trước cửa biệt thự, giọng nói trầm thấp. "Cảm ơn." Lê Vãn Ca hít sâu một hơi, chuẩn bị mở cửa xe. "Vẫn là câu nói đó, tôi chính là kỵ sĩ của cô, chỉ cần cô ra lệnh, tôi chết vạn lần cũng không từ, mặc kệ cô báo thù Mộ Thừa Huyền hay có mục đích khác, khi không giải quyết được chuyện gi, có thể tùy thời đến chỗ tôi." Kiều Tư Nam it khi dùng giọng điệu nghiêm túc, đột ngột nói với Lê Văn Ca. Lê Văn Ca quay đầu, nhìn người đàn ông ngồi ở ghế lái, trong mắt chỉ có sự hoang mang."Kiều Tư Nam, rốt cuộc anh giấu giếm tôi cải gi... Hoặc là nói anh đã biết cái gi?" "Sớm muộn gi cô cũng sẽ biết rõ." Kiều Tư Nam ý vị thâm trường cười, sau đó hất cảm, nhìn về cống vào Mộ trạch, nói: "Đi về với con trai của cô đi, tôi biết cô mong nhớ cả đêm rồi." Sau khi nói xong, hắn giẫm mạnh chân ga, biền mất trong bóng đêm. Lê Vân Ca đứng tại chỗ một lúc lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần. Vì sao cảm thấy người đàn ông này đều biết rõ tất cả mọi chuyện, kể cả quá khứ của cô như lỏng bản tay vậy? Kiều Tư Nam... Rốt cuộc anh là phúc tinh (*) của tôi, hay là tai tinh(**)? (*) Mang may mắn (**) Mang xui xẻo Mộ trạch loạn một bầy, giống như bị vũ khí hạng nặng tạc nổ. Người tạo thành khung cảnh hỗn loạn này chính là tiểu thiếu gia Mộ gia, Tiểu Bao, một cậu bé chỉ mới năm tuổi. "Lê tiểu thư, cô về rồi, cô mau chóng ngăn cản tiểu thiếu gia đi, giờ này, cậu ấy nhất quyết đòi đi bệnh viện, hơn mười người chúng tôi cũng không phải đối thủ của cậu ấy, hoàn toàn không khống chế được cậu ấy..." Bảo mẫu nhìn thấy Lê Vãn Ca về, giống như thấy thần, xém chút nữa là quỳ lạy. Lê Văn Ca nhìn xung quanh, thấy đủ loại "cơ quan", trên mặt, trên quần áo của hơn mười người làm Mộ gia, đều dính đủ loại màu sắc, nhếch nhác chẳng ra sao, có cảm giác "tiểu quỷ đương gia (*)" ngoài đời thật. (*) Tên 1 bộ phim "Các người là người xấu không cho tôi đi bệnh viện, tôi muốn tiêu diệt các người!" Tiểu Bao từ trong góc hẻo lánh lao ra, trong tay còn cầm một khẩu súng bắn nước, bắt đầu điên cuồng bắn phá. Chẳng qua trong súng bắn nước không phải là nước mà là mực nước. Mấy người làm nhao nhao trúng đạn, ngay cả Lê Văn Ca cũng không tránh khỏi. "Tiểu thiếu gia, tha mạng, không phải chúng tôi không cho cậu ra ngoài, là do phu nhân dặn dò, không thể cho cậu ra ngoài nửa bước, đêm hôm khuya khoắt như này, nếu như cậu chạy loạn rồi xảy ra chuyện gi, chủng tôi chỉ có một con đường chết." Quản gia bình thường là một người lạnh lùng bao nhiều, thi giờ phút này lại khổ không thể tả, xém chút nữa là khóc tại chỗ. "Tiểu Bao, thả súng trong tay xuống, bộ dạng này của con rất không lễ phép..." Lê Văn Ca lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Bao nghịch ngom như vậy, giọng điệu nghiêm khắc ra lệnh. "Mami, mẹ trở về rồi " Sau khi Tiểu Bao lộ ra bộ dáng nhu thuận, liền lắc đầu, bướng bình ôm chặt cánh tay: "Không đúng, cô không phải mẹ con, con cũng không quan tâm tới con, thi con cũng không cần quan tâm cô." "Tiểu Bao, cô biết, con còn giận cô." Lê Văn Ca nhìn cậu bẻ xù lông giống như con nhím, trong lòng lại càng thêm đau đớn. Mấy ngày này, CÔ VÌ chính mình bị bệnh, tăng thêm cho kín lịch trinh, cố gắng tránh xa cậu bé. Mặc dù Tiểu Bao rất nhiệt tình nhào về phía cô, cô cũng lạnh mặt đối xử. Ngay tối hôm qua, cậu bé vui vẻ phấn khích làm một tấm thiệp chúc mừng cho cô, lại bị cô tiện tay ném vào thủng rác. Mặc dù Tiểu Bao còn nhỏ, nhưng cũng có lòng tự trọng. Lê Văn Ca biết, tối hôm qua cô đã thật sự khiến cậu bé đau lòng, nên cậu bé không thèm để ý đến cô cũng là chuyện bình thường. "Tiểu Bao, con qua đây đi, cô có chuyện muốn nói với con." "Con mới không muốn đầu!" Gương mặt nhỏ nhắn giống như được khắc ra từ dung mạo của Mộ Thừa Huyền, đỏ mắt nói: "Cô ghét con như vậy, con cũng không thích cô đâu." "Thật xin lỗi..." Lê Vãn Ca xin lỗi cậu bé, giọng nói cũng rất nghẹn ngào. Cô từ từ lấy tấm thiệp chúc mừng mà Tiểu Bao làm cho cô từ trong túi ra, nói: "Thực ra cô không có vứt tấm thiệp chúc mừng con làm cho cô đầu, cô vẫn luôn giữ trong người, cảm ơn con!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]