Lê Văn Ca nhin nụ cười của hắn, đột nhiên cảm thấy lạnh run. “Vậy... Đó là vì cải gì?" "Tất nhiên là muốn giữ mạng của ông ấy lại, để ông ấy sống không bằng chết, để cho Lê Cảnh Hàng phải khiêng cái gánh nặng này nhục nhã mà sống." Từng câu từng chữ mà Mộ Thừa Huyền nói ra, đôi môi căng nở ra một nụ cười lạnh, càng trở nên tàn khốc. Lê Vân Ca run rẩy cả người, trải tim đập mạnh giống như sắp bị tan vỡ thành nhiều mảnh, đau đớn khó chịu. "Anh... Anh hận người của Lê gia đến vậy sao?" Cô nắm chặt ngón tay theo bàn năng, giọng nói có chút run rẩy, hỏi. Cô không hề biết, rốt cuộc là hận sâu đến mức nào mà đã qua nhiều năm như vậy hắn đều không thể buông. "Không, thật ra tôi không hề hận người của Lê gia." "Vậy vì cái gi..." "Người tôi hận chính là người phụ nữ kia, nhưng cô ấy cứ như vậy chết thật nhẹ nhàng, thi tôi chỉ có thể khiến người nhà của cô ấy phải gánh chịu những đau khổ này." Lúc Mộ Thừa Huyền nói đến đây thi phần đuôi đôi mắt hẹp của hắn hiện lên một vết đỏ tươi. Cảm xúc của hắn luôn ổn định, trầm lặng, chưa từng để lộ ra ngoài, chỉ khi nói đến Lê Vãn Ca, hắn mới mất tự chủ, giống như một kẻ bệnh hoạn mất tri! "Đúng vậy, cô ấy chết quá dễ dàng..." Lê Văn Ca nhin về phía trước nói trong tuyệt vọng, cổ họng đau đớn, muốn khóc cũng không dảm khỏc. Cô biết Mộ Thừa Huyền hận cô, nhưng cô không biết... hần hận cô đến mức này. Nếu có thể, cô thật muốn nói cho người đàn ông này biết, cô chính là Lê Vân Ca, cô không có chết, cô còn sống. Hắn muốn trả thủ, muốn tra tấn, toàn bộ cử đồ hết lên người cô đi, không cần thương tổn đến người thân của cô. Nhưng mà... Cô nhắm mắt lại, cố gắng để cho bản thân minh bình tĩnh lại. "Mộ tổng, nếu anh đã hận người thân của vợ trước anh như thể, thi tôi có một biện pháp để tra tấn bọn họ." Lê Văn Ca nghiêng người, lộ ra vẻ mặt thần bí nói với Mộ Thừa Huyền. Hắn nhướng mày, giống như có chút hứng thú. "Nói nghe thử xem." "Tôi làm người phát ngôn cho công ty Mộ gia của anh, hiện tại cũng có chút tiếng tăm, cũng có thể so với những diễn viên đang nổi tiếng hiện nay. Nếu đã như vậy thi mời Lê Cành Hàng làm người đại diện cho tôi đi, vợ của anh ấy thì làm trợ lý cho tôi, có thể chèn ép giá trị của anh ấy, lại cũng có thế nhục nhã hai vợ chồng bọn họ, như vậy sẽ đẹp cả đối đường." Lê Văn Ca cần thận đề nghị. Vừa rồi ở phòng bệnh, cô nghe được anh trai vậy đã nghèo đến mức phải đến công trình làm thợ hổ kiếm tiền, còn không nhận được lương, khiến cô rất đau lòng. Trong lòng cô vẫn luôn tìm mọi cách để đưa anh trai thoát khỏi tinh trạng khó khăn này. Đây là một biện pháp có khà năng nhất mà cô đã nghĩ ra sau một thời gian dài suy nghĩ. "Đẹp cả đôi đường?" Mộ Thừa Huyền suy nghĩ một lát sau, cười lạnh nói: “Đẹp chỉ là anh ấy thôi, hai vợ chồng anh ấy đều là người tầng chót của đáy xã hội lại bò đến giới giải trí, nơi đỉnh cao của danh lợi, cô thật sự cho rằng tôi làm từ thiện sao?" Lê Văn Ca đã đoán trước được hắn này sẽ nói như vậy, cô bình tĩnh nói: "Anh đừng vội... Anh nghĩ thử xem, một người sẽ cảm thấy đau khổ là bởi vì suốt ngày phải đổi mặt với người mà mình chán ghét, Lê đại thiếu gia anh ấy ghét tôi đến mức nào thì anh đã thấy rồi đó, anh ấy là một người kiêu ngạo nhưng lại phải đi hầu hạ một người phụ nữ vô liêm sỉ như tôi, mà vợ của anh ấy lại phải bung trà rót nước cho tôi, anh cảm thấy anh ấy có thể đẹp được đến bao nhiêu?" Mộ Thừa Huyền mím môi, đôi mắt khôn khéo sắc bén lộ ra cảm xúc phức tạp. "Tra tấn một người không phải tra tấn thân thể, mà là giẫm đạp tôn nghiêm của người đó, mà việc này... lại là sở trường của tôi.” Lê Văn Ca tràn đầy tự tin mà vỗ ngực minh, nói tiếp: "Anh thử nghĩ đi, anh ấy phải hầu hạ tình nhân của em rể anh ấy, cả ngày bị tình nhân của em rể anh ấy sỉ nhục, vi chút tiền đó, có nhận được cũng không cảm thấy vui vẻ." Mộ Thừa Huyền dừng xe lại ở dưới bóng cây, Dưới ảnh đèn đường mờ nhạt, bỏng cây lốm đốm đổ trên mui xe, sáng sáng tối tối, màu sắc thật đặc biệt. Hắn vươn cánh tay dài ra, đặt lên chỗ dựa lưng của ghế phụ, dùng khoảng cách thật gần chăm chủ nhìn vào Lê Vân Ca. "Sao... Sao vậy?” Ánh mắt của hắn quá mức sắc bén, nhìn đến mức khiến cô thấy sợ hãi trong lòng. "Vi sao lại để bụng chuyện này đến như vậy?" "Bởi vì..." Lê Vãn Ca căng thẳng đến nỗi không dám hit thở, cần can môi, nói: "Bởi vì tôi muốn làm cho anh vui, anh ghét người nào, đương nhiên tôi sẽ đứng về phía anh, giúp anh bắt nạt người đó." Hắn im lặng, không khí trở nên căng thẳng. Sau lưng Lê Văn Ca sắp bị mồ hôi lạnh làm ướt. Cô sợ sự nhạy bén của hắn sẽ nhận ra được cải gì, lúc cô định từ bỏ ý định này thì lại nghe được giọng nói không nặng không nhẹ của hắn. "Đúng là tôi định tìm cho cô một người đại diện và trợ lý, bởi vi lịch trình kế tiếp của cô sẽ rất dày đặc, nếu cô đã đưa ra lời đề nghị muốn để Lê Cảnh Hàng và Từ Từ làm người đại diện và trợ lý của cô vậy thi liền theo ý cô đi." “Thật... Thật vậy sao?" Lê Vãn Ca rất vui mừng, chỉ thiếu chút nữa đã trực tiếp ôm lấy người đàn ông này: "Anh vậy mà lại nghĩ đến mời người đại diện và trợ lý cho tôi, thật là tốt quả đi, anh nói đi, vi sao lại đối xử tốt với tôi như vậy, có phải anh đã yêu tôi rồi không?" “Đúng vậy, yêu cô..." Mộ Thừa Huyền nửa đùa nửa thật nói. Tim của Lê Vãn Ca đập chậm nửa nhịp. Hån sẽ không... Thật sự yêu cô đi? "Yêu giá trị con người của cô." Mộ Thừa Huyền nhanh chóng phá vỡ ảo tưởng của cô. Hắn nâng cằm của cô lên, giống như đang đánh giá một mặt hàng, đem mặt, mũi, miệng của cô thu vào đáy mắt. "Gương mặt này của cô thật đảng giá, Mộ Thủa Huyền tôi cũng sẽ không làm việc mua bán lỗ vốn, tôi dùng một trăm triệu để mua về thì nhất định sẽ tạo ra giả trị gấp mười lần..." Mộ Thừa Huyền nói xong, dùng sức siết chặt ngôn tay thon dài, kéo gương cô lại gần, dùng giọng điệu chắc chắn nói: "Sớm thôi, tôi sẽ khiến cô noi tiếng khắp thế giới!" “Nổi tiếng?" Lê Vân Ca nghe xong, thật sự muốn đi chết. Tinh hình trước mắt, điều cô sợ nhất chính là nổi tiếng. Nhưng mọi chuyện đâu phải là việc mà cô có thể kiểm soát? Thật giống như đang ngồi trên một chiếc xe cao tốc, nhưng lại chỉ có thể chạy thẳng một đường về phía trước mà không có tư cách kêu dừng lại! Mộ Thừa Huyền là người thuộc phải hành động, hoặc là nói... từ lâu hắn đã sớm sắp xếp mọi thứ. Lê Lạc An chính thức xuất hiện trước mắt công chúng với tư cách là người phát ngôn của tập đoàn Mộ gia. Một thân phận khác của cô đó là nghệ sĩ đầu tiên ký hợp đồng với "MUYUN Times". "MUYUN Times" là công ty con của tập đoàn Mộ gia, chủ yếu quảng cáo các mặt hàng xa xi, thực ra các thương hiệu của tập đoàn này đã nổi tiếng trong ngành, việc ký hợp đồng với Lê Lạc An cũng cho thấy tập đoàn Mộ gia sẽ chính thức bước vào giới giải tri. Sau gần một tuần tổ chức họp báo, tổ chức phóng viên phỏng vấn và thông bảo, Lê Vân Ca cảm thấy minh sắp kiệt sức đến nơi. Cô càng ngày càng hoài nghi, minh bận tới bận lui, rốt cuộc có ý nghĩa gi? Tình hình của Hân Hân không thể trì hoãn được nữa... mà cô lại giống như một con rối, bị hắn này đẩy dưới ánh đèn flash và trở thành một ngôi sao càng ngày càng nổi tiếng. Trên đời này, không có bức tường nào mà gió không lọt qua! Nếu độ nổi tiếng lan rộng ra trên toàn thế giới, thì chắc chắn một số bí mật sẽ không thể giấu kín được nữa. Sau khi buổi họp báo về nước hoa kết thúc, Lê Văn Ca mệt mỏi bước vào hậu trường, bấm điện thoại gọi cho Mộ Thừa Huyền. Cô phải cần thận bàn bạc lại công việc với hắn...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]