Lê Văn Ca nhin nụ cười của hắn, đột nhiên cảm thấy lạnh run.
“Vậy... Đó là vì cải gì?"
"Tất nhiên là muốn giữ mạng của ông ấy lại, để ông ấy sống không bằng chết, để cho Lê Cảnh Hàng phải khiêng cái gánh nặng này nhục nhã mà sống."
Từng câu từng chữ mà Mộ Thừa Huyền nói ra, đôi môi căng nở ra một nụ cười lạnh, càng trở nên tàn khốc.
Lê Vân Ca run rẩy cả người, trải tim đập mạnh giống như sắp bị tan vỡ thành nhiều mảnh, đau đớn khó chịu.
"Anh... Anh hận người của Lê gia đến vậy sao?"
Cô nắm chặt ngón tay theo bàn năng, giọng nói có chút run rẩy, hỏi.
Cô không hề biết, rốt cuộc là hận sâu đến mức nào mà đã qua nhiều năm như vậy hắn đều không thể buông.
"Không, thật ra tôi không hề hận người của Lê gia."
"Vậy vì cái gi..."
"Người tôi hận chính là người phụ nữ kia, nhưng cô ấy cứ như vậy chết thật nhẹ nhàng, thi tôi chỉ có thể khiến người nhà của cô ấy phải gánh chịu những đau khổ này."
Lúc Mộ Thừa Huyền nói đến đây thi phần đuôi đôi mắt hẹp của hắn
hiện lên một vết đỏ tươi.
Cảm xúc của hắn luôn ổn định, trầm lặng, chưa từng để lộ ra ngoài, chỉ khi nói đến Lê Vãn Ca, hắn mới mất tự chủ, giống như một kẻ bệnh hoạn mất tri!
"Đúng vậy, cô ấy chết quá dễ dàng..."
Lê Văn Ca nhin về phía trước nói trong tuyệt vọng, cổ họng đau đớn,
muốn khóc cũng không dảm khỏc.
Cô biết Mộ Thừa Huyền hận cô, nhưng cô không biết... hần hận cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-tong-tai-daddy-xin-tat-den/1778165/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.