"Anh có ý gi?"
Lê Văn Ca quay đầu lại, dùng đôi mắt tràn ngập nước mắt nhìn biểu cảm lạnh lẽo của hắn, có chút bắt an.
“Cô là người phụ nữ thông minh, khi tôi còn ăn nói đàng hoàng với cô,
tốt nhất cô cũng nên lấy thái độ như vậy đáp lại, được một tắc lại muốn
tiền một thước, sẽ chỉ khiến cô phải chịu thêm đau khổ mà thôi.”
"Mộ tiên sinh, đây là đang uy hiếp tôi sao?"
Giây phút đó, Lê Văn Ca chỉ cảm thấy bi thương.
"Lúc anh đổ oan cho tôi, sau khi gần như muốn giết chết tôi, một câu xin lỗi cũng không có, còn uy hiếp tôi, còn muốn giống như chưa xảy ra chuyện gi cả, tiếp tục dùng thái độ ẩm áp như gió mùa xuân đối xử với anh, nâng bợ, cung kinh anh như nhà vua, là như vậy sao?"
Ha ha, Mộ Thừa Huyền vẫn là Mộ Thừa Huyền kia.
Cao ngạo tự đại, không ai bì nổi.
Vừa muốn trắng trợn táo bạo thương tổn, vừa muốn đủng lý hợp tình nhận được sự tha thứ.
Trên đời này, còn có người đàn ông nào vô sỉ hơn hắn sao?
"Trong đầu cô đã hiểu ý của tôi là gì mà vẫn giữ thái độ như vậy, đó chính là không hiểu chuyện..."
Mộ Thừa Huyền từng bước, từng bước đi đến trước mặt cô, đột nhiên nâng cằm cô, nở nụ cười lạnh lùng, mang theo vài phần tàn nhẫn: "Không phải người phụ nữ nào cũng đều có tư cách làm nũng, phải tự ước lượng xem chỉnh minh xứng có hay không xứng."
"Mộ Thừa Huyền, anh đừng quá đăng!"
Lê Văn Ca cố kiềm nước mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-tong-tai-daddy-xin-tat-den/1778156/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.