Lê Văn Ca nhìn Mộ Thừa Huyền, biểu cảm có chút ngơ ngác.
Cô đứng lên, không tình nguyện đi theo phía sau người đàn ông.
Khác nhau với khi xưa, khi cô và Tiểu Bao như hình với bóng, bây giờ, cô cố gắng đi chậm lại, bảo trì khoảng cách nhất định với Tiểu Bao
Lần phát bệnh vừa rồi khiến cô cảm thấy chính mình là một con thú hoang có thể nổi điên bất cử lúc nào.
Cô không dám đến gần con trai...
“Mẹ nuôi, Thừa Huyền... Sao hai người lại đến đây?"
Cố Mạn Mạn còn nằm ở trên giường bệnh, bày ra bộ dáng yếu ớt, rõ ràng cũng không biết đang xảy ra chuyện gì.
"Cô giáo Cổ, cô cho con muợn điện thoại di động của cô đi."
Tiểu Bao nhảy nhót đi đến mép giường, vẫn là kia bộ dáng ngây thơ,
hồn nhiên kia.
"Tiểu Bao, con.. Con muốn di động của cô làm gi?"
Cố Mạn Mạn đã được lĩnh giáo “thủ đoạn" của Mộ Tiểu Bao, hơi lộ ra biểu cảm chột dạ.
Thẳng thấn mà nói, những người trong phòng, cô ta không sợ ai cả, chỉ
sợ cậu bé này.
Bởi vì, cô ta vĩnh viễn không biết, giây tiếp theo trong đầu cậu bé này
sẽ nghĩ ra chủ ý quỷ quái gì.
"Em đưa điện thoại cho nó đi."
Mộ Thừa Huyền giọng nói lạnh lẽo hơn bao giờ hết, ra lệnh cho Cổ Mạn Mạn.
"Thừa Huyền, xảy ra chuyện gì sao, sao anh nghiêm túc như vậy, là...
là em làm sai chuyện gi á?"
"Mạn Mạn, con đừng sợ, mẹ chỉ là muốn làm rõ, rốt cuộc là ai tìm người hại con... Có một số người, chưa thấy quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phuong-song-bao-tong-tai-daddy-xin-tat-den/1778155/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.