Chương trước
Chương sau
"Không được động vào cô ấy!"
Mộ Thừa Huyền ra lệnh cho hai người làm: "Đều cút ra ngoài cho tôi."
"Vâng... Vâng, thiếu gia."
Hai người làm không dám không nghe, vội vàng củi đầu đi ra ngoài.
"Thừa Huyền, người phụ nữ xấu xa này đã làm những điều độc ác với Mạn Mạn như vậy, con còn bảo vệ cô ấy, mẹ thấy con hồ đồ rồi!"
Lương Ngọc Nghi thấy người làm bị đuổi ra ngoài, dứt khoát tự minh ra tay
Bà túm tóc Lê Văn Ca, lôi xuống giường một cách thô bạo, mắng: “Đừng tưởng rằng có con trai tôi bảo vệ, cô có thể an ổn sống trong Mộ trạch. Tôi sẽ không cho phép một người phụ nữ độc ác như vậy sống trong Mộ trạch. Người khác không dám làm, tôi tự minh làm!"
"Đau quả!"
Lê Văn Ca thật sự rất suy yếu, cơ bản không còn sức để phản kháng, cứ như vậy bị lôi xuống giường, chật vật tới cực điểm.
Thần hình cao lớn của Mộ Thừa Huyền che ở trước mặt cô, lạnh lùng nói với Lương Ngọc Nghi: "Mẹ, chú ý thân phận của mẹ. Mẹ chinh là Mộ phu nhân cao quý, từng là đại tiểu thư xinh đẹp tuyệt sắc của Lương gia ở Bắc Thành, mẹ nhìn xem bộ dáng hiện tại của mẹ, so với người đàn bà chanh chua ngoài chợ thi có khác gì nhau?"
"Đối xử với dạng người như vậy, dùng phương thúc nào cũng được, cũng còn hơn việc cô ấy đã tìm lưu manh cưỡng hiếp Mạn Mạn, mẹ chỉ muốn ném cô ấy xuống hồ tắm rửa một chút, có quá đáng không?"
Lương Ngọc Nghi kiêu ngạo nâng cầm, lạnh lùng nhìn người phụ nữ bị chính mình kéo xuống đất.
Nếu không phải cô có đứa con trai bà che chớ, bà đã trực tiếp xé nát mặt hồ ly của cô rồi!
"Cô ấy đúng là có chỗ làm không đúng, nhưng cô ấy đã bị trừng phạt. Cô ấy đã quỳ duới mưa cả đêm qua, suýt chút nữa mất nửa cái mạng. Bây giờ mẹ muốn ném cô ấy xuống hồ, không phải là bảo cô ấy đi tim chết sao?"
"Chết thi chết. Năm đó không phải Lê Văn Ca cũng bị chúng ta chơi đùa đến mức bị thiêu chết trong bệnh viện tâm thần sao? Ai dám nói xấu Mộ gia chúng ta?"
Dáng vẻ của Lương Ngọc Nghi vô cùng càn rỡ.
Mộ gia quả thực là một gia tộc lớn, quyền thế ngập trời.
Mấy năm nay dưới sự điều hành của Mộ Thừa Huyền càng phát triển không ngừng, ở Bác Thành, hắn quả thực có năng lực hô mưa gọi gió.
Một mạng người, đối với Mộ gia, không tính là gi cả.
Trái tim Lê Văn Ca that lại.
Đôi mắt đẫm lệ dần trở nên đỏ tươi, toát ra vẻ căm hận.
"Thì ra con dâu của Mộ gia bị bà cố tinh đưa vào bệnh viện tâm thần rồi thiêu chết. Tổi hôm qua, Mộ tiên sinh còn nhớ tới người vợ đã chết của minh. Tôi còn cảm thấy tinh cảm thật là sâu đậm. Không ngờ tới... lại là kẻ giết vợ!"
Người phụ nữ nắm chặt tay, móng tay đâm nát da thịt trong lòng bàn
tay. Nếu không phải còn một chút lý tri, có lẽ cô đã sớm lao tới, cần chết hai
mẹ con độc ác này.
"Đây là chuyện cô không nên biết, không cần hỏi nhiều."
Biều tình của Mộ Thừa Huyền lãnh khốc, cảnh cáo Lê Văn Ca, nhưng không phủ nhận lời nói của cô.
Xem ra... trận hỏa hoạn kia, thực sự không đơn giản là ngoài ý muốn!
"Ha ha ha!"
Trước mắt Lê Văn Ca hiện lên một màu trắng xóa, thân thể không khỏi run lên.
Tất cả những ki ức đau buồn phủ đầy bụi bấy lâu nay đều hiện lên, sắp làm cho cô hỏng mất.
Mộ Thừa Huyền ơi Mộ Thừa Huyền, rốt cuộc anh hận tôi đến mức nào, bắt tôi phẫu thuật lấy thai rồi đoạt con đi, đẩy tôi vào bệnh viện tâm thần, thậm chí... còn muốn nhổ cỏ tận gốc, cướp đi tính mạng của tôi?
"Nguời phụ nữ độc ác này, cô cười cái gì? Để cô nghe được những điều mà cô không nên nghe, tôi càng có lý do ném cô xuống hồ cho tỉnh tảo!"
Lương Ngọc Nghi không lo lắng bị mật kinh khủng này bị Lê Văn Ca nghe được.
Chẳng qua chi là một người phụ nữ xinh đẹp một chút đã kết hôn hai lần thôi, đổi với Mộ gia bọn họ không tạo thành uy hiếp gì.
"Mộ phu nhân, bà luôn miệng nói tôi ác độc, nhưng lòng bà không phải ác độc hơn tôi gấp ngàn lần sao? Đó là con dâu của bà, mẹ của cháu bà, một người cón sống sờ sờ như vậy, bị bà đẩy vào ở bệnh viện tâm thần đã không nói, còn phóng hỏa thiêu chết người ta, các người không sợ nửa đêm mơ thấy cô ấy sẽ trở về, biển thành lệ quỷ đến tìm các người đòi mạng sao?"
Lê Vãn Ca hận tới cực điểm, cuối cùng cũng mất đi lý trí, từ trên mặt đất đứng lên, lao thẳng về phía Lương Ngọc Nghi.
Cô muốn bóp chết người phụ nữ độc ác như mụ phủ thủy này!
Mộ Thừa Huyền vươn cánh tay dài bế ngang cô lên, lấy tư thải cao cao
tại thượng nhin cô: "Bênh vực một người phụ nữ không liên quan gi đến cô, dường như không phải là phong cách của cô?"
Người phụ nữ này vốn luôn giảo hoạt, giỏi ngụy trang, không bao giờ bộc lộ cảm xúc thật của mình, hôm nay lại mất khống chế cảm xúc vì một người phụ nữ chưa từng gặp mặt, thật sự là khác thường!
"Tôi nếu không bênh vực kẻ yếu thay cô ấy, vậy tôi sẽ là người kế tiếp theo bước cô ấy. Thay vì bị các người giết, thả rằng giành trước cơ hội, giết các người trước!"
Lê Văn Ca giãy giụa trong vòng tay của người đàn ông, gầm lên điện cuồng.
Dáng vẻ này so với bộ dạng trước kia của cô, thật sự không giống nhau, hiển nhiên có rất nhiều đặc điểm giống với người mắc bệnh tâm thần.
Lương Ngọc Nghi nhìn dáng vẻ phát cuồng của người phụ nữ, có chút hoảng sợ, lủi về sau.
"Thừa Huyền, con nhìn xem, cô ấy chính là bị bệnh tâm thần đó. Chúng ta đang nói chuyện về một người không liên quan gi đến cô ấy, nhưng bộ dạng lại như muốn giết hết chúng ta, con còn dám ở chung một chỗ với người phụ nữ điên cuồng độc ác như vậy sao?"
"Buông ra, Mộ Thừa Huyền, anh buông ra. Tôi muốn giết các người, tôi nhất định phải giết các người!"
Lê Vân Ca thét chói tai, giãy giụa trong lòng ngực của Mộ Thửa Huyền.
Sức mạnh của cô ấy không biết làm thế nào trở nên đặc biệt lớn.
Thế nên Mộ Thừa Huyền đã sắp không thể giữ được cô.
"Lê Văn Ca, cô làm sao vậy.. Lê Vãn Ca!"
Vẻ mặt Mộ Thừa Huyền nghiêm túc nhìn cô, trực giác nói cho hắn biết hết thảy mọi chuyện đều không đơn giản, liền không ngừng gọi cô, cổ
gắng khơi dậy sự tình táo của cô.
Nhưng tiếng gọi của hắn, dường như không có kết quả, ngược lại trở thành một loại kích thích.
"A!"
Lê Văn Ca như bị ma nhập, thoát khỏi vòng tay của người đàn ông.
Sau đó gào thét đến khan giọng, dem tất cả đồ đạc trong phòng ném xuống đất, khiến sàn nhà trở nên lộn xộn,
"Mami!"
Một tiếng gọi non nớt vang lên khiến người phụ nữ đang điên cuồng
dừng lại.
Mộ Tiểu Bao đúng ở cua, so hãi nhin cảnh tượng này.
"Tiểu Bao......"
Hai mắt Lê Văn Ca đẫm lệ nhin bóng dáng nhỏ bé ở cửa, lý trị đột nhiên quay trở lại như cũ.
"Tôi... tôi đã làm gì?"
Cô nhìn những mành vỡ bằng sử văng khắp phòng, như thể trải qua một giấc mộng.
Trong mộng, chính cô là một người điên, cô chỉ có thể bất lực nhin chính mình phát điên mà không thể làm gi được.
"Mẹ ơi, có phải mẹ không vui đúng không, có phải bị ức hiếp đúng không, không sao đâu, Tiểu Bao sẽ giúp mẹ, Tiểu Bảo sẽ luôn bảo vệ me!"
Mặc dù Mộ Tiểu Bao sợ hãi nhưng càng nhiều hơn là cảm giác đau long.
Cậu bé muốn chạy đến ôm Lê Văn Ca, nhưng bị Lương Ngọc Nghi ngăn lại.
"Cháu trai ngoan, cháu đừng lại gần cô ấy, cô ấy là người điên, sẽ phát điên, sẽ giết người, rất nguy hiểm!".
"Mới không phải, mẹ không phải người điên, chính là bà và ba ba bất nạt mẹ, mẹ mới phản kích..."
Mộ Tiêu Bao nghiến răng căm hận nhìn chằm chằm Lương Ngọc Nghi:
"Tiểu Bao ghét bà nội nhất, bà nội sẽ chỉ ức hiếp người khác, bà nội là
phủ thủy!"
"Bà nội của con nói đúng, cô thật sự là một người điên..."
Lê Van Ca yêu ớt ngẩng đầu lên, cõi lòng tan nát nhìn đứa con của mình, nghẹn ngào nói: "Đừng lại gần cô, mãi mãi cũng không cần lại gần cô."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.