Mạnh Long thân xác ở lớp học mà tâm hồn thì lại ở bên Đà Lạt với cô, có mấy hôm cô đi thôi mà Mạnh Long nhớ cô muốn phát điên lên được vậy. Cứ chỉ trực chờ ra chơi để gọi điện thoại cho phượng hoàng bé nhỏ của mình mà thôi.
15’ sau trống đánh ra chơi tiết 4, Mạnh Long gọi điện thoại cho bà Thương để nói chuyện điện thoại với cô.
- Alo, em đây Mạnh Long.
- Hihi phượng hoàng của anh đang làm gì đó?
- Em đang ngồi chơi thôi. Hôm nay lạ lùng cực Mạnh Long à.
- Sao lạ, kể anh nghe nào.
Tiểu Phụng kể cho Long nghe chuyện hồi sáng nay cô được 1 người đàn ông tặng bát bún trộn, móc khoá 50k và 1 suất ăn trưa ở homestay nữa chứ.
- Tên nào chán sống mà lại đụng vào vợ của Mạnh Long này chứ hả?
- Thì em mới nói là lạ đó Mạnh Long, chả hiểu kiểu gì luôn ấy.
- Em có hỏi quầy lễ tân chưa?
- Em có hỏi rồi đó mà không có số điện thoại.
Mạnh Long chỉ kịp gọi nói chuyện vài câu thôi rồi cúp máy. Tặng đồ ăn sáng và trưa, lại còn móc khoá chỉ mấy chục cành nữa. Không phải Mạnh Long, vệ sĩ cũng đã về hết Hà Nội rồi đâu còn ai. Cũng không thể nào là Minh Huy hay Minh Dương được vì cô có nói rằng người đó mua tặng cô đúng chiếc móc chìa khoá mà cô thích ở cửa hàng. Vậy thì chắc chắn người đó phải ở Đà Lạt, trong cùng 1 homestay rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phung-sum-vay/2611752/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.