Ta nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương, nhịn không được giơ tay lên dụi dụi mắt mấy cái, mở mắt ra, hình ảnh đó vẫn không đổi. Ta lại tự tát cho bản thân một cái, cảm nhận sự đau rát nơi má phải, rồi giật mình lẩm bẩm:
- Ta…ta…thực sự….sống lại rồi sao!?
Ta lại ngẩng đầu nhìn khắp căn phòng đơn sơ, chật hẹp, nhìn phía nóc nhà có những giọt nước lách tách chảy xuống, nhìn cái giường làm bằng gỗ mục tưởng chừng như lúc nào cũng có thể sụp xuống, nhìn chiếc gối có thêu hình hai con chim đang giương cánh bay lượn,…Những kí ức xưa cũ bỗng chốc ùa về khiến ta càng thêm khẳng định rằng bản thân đã thực sự sống lại, hơn nữa còn là vào chính cơ thể của mình hơn ba mươi năm trước!
Ta vội đẩy cửa chạy ra ngoài. Sấm chớp đột nhiên vang lên khiến ta giật mình, nền đất dưới chân lại ẩm ướt, thế là, ta ngã bịch một tiếng, cả thân người đập xuống nền đất ẩm ướt, bùn đất văng lên tung tóe, lấm lem cả người.
Tiếng mở cửa vang lên, một bóng hình quen thuộc bước ra từ căn phòng ngay cạnh căn phòng nhỏ của ta.
Ta ngẩng đầu, vội vàng đứng dậy, suýt chút nữa ngã thêm lần nữa, may là người kia đã kịp đỡ lấy ta. Ánh mắt ta chợt nhòa đi, hớt hải ôm chầm lấy người đó.
- Mẫu thân, mẫu thân…
Mẫu thân đưa tay vỗ vỗ lưng ta, rồi lại bế bổng ta lên, bước vào phòng của người.
Hai hàng nước mắt của ta không kìm được thi nhau chảy xuống, phút chốc đã ướt đẫm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-phung-ky/37168/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.