Mở mắt ra, nàng thấy khung cảnh này thực sự rất quen thuộc, nàng lại ngẩng đầu nhìn khắp căn phòng đơn sơ, chật hẹp, nhìn phía nóc nhà có những giọt nước lách tách chảy xuống, nhìn cái giường làm bằng gỗ mục tưởng chừng như lúc nào cũng có thể sụp xuống, nhìn chiếc gối có thêu hình hai con chim đang giương cánh bay lượn,…Những kí ức xưa cũ bỗng chốc ùa về khiến nàng càng thêm khẳng định rằng bản thân đã thực sự sống lại, hơn nữa còn là vào chính cơ thể của mình hơn ba mươi năm trước!
Kiếp trước, mẫu thân nàng thực sự đã bị kẻ khác hạ độc thủ hại chết. Lúc đó, nàng chỉ mới mười hai tuổi. Mà hung thủ đã giết chết bà, không ngay đâu xa, lại chính là người thân cận nhất của bà. Đúng là "xa tận chân trời, gần ngay trước mắt". Mẫu thân nàng quả thực từ khi nàng ba tuổi đã không gặp người ngoài, nhưng không có nghĩa là trước đó cũng vậy, bởi vì, cái chết của người vốn là do mối quan hệ rắc rối của người từ trước khi có nàng gây ra. Nàng nhớ lại cảnh tượng mẫu thân nằm trên vũng máu, thều thào nhắc nàng không được truy tìm hung thủ, không được báo thù mà tim lại nhói đau. Kiếp này, nàng tuyệt đối sẽ không giẫm vào vết xe đổ ngày trước.