Cùng thời điểm đó, trong soái trướng quân Kiên, chuyển kiếp của Ma Quân Đôn Đình Ngạn vẫn đang nhàn nhã, tự tại tựa người trên trường kỷ trải da báo, vừa thưởng thức rượu ngon đựng trong chén ngọc, vừa vui mắt xem vũ cơ xinh đẹp múa hát.
Tận đến khi Mẫn Xuyên đột ngột xuất hiện, Đôn Đình Ngạn mới xua tay cho tất cả lui xuống.
Mẫn Xuyên ngồi xuống một cái ghế nhỏ, dung quang lạnh nhạt xinh đẹp của nàng khẽ khiêu mi nhìn Đôn Đình Ngạn : “Đại ca, muội liều mình giúp huynh tu bổ hồn phách, không phải là để huynh phí thời gian ở nhân giới vào những việc hưởng thụ vô bổ như thế này! Ngày mai đã là trận đối đầu sinh tử với quân Đại Tề, cơ hội để huynh quang minh chính đại hạ gục Dao Di. Thế mà bây giờ, huynh lại có thể thảnh thơi như vậy ư?”
Đôn Đình Ngạn cười nhạt: “Muội thực sự là vì đại ca ta mà liều mình đánh cắp Ngọc tụ hồn, tu bổ hồn phách cho ta sao? Ta biết rất rõ tâm của tư muội muội, không cần tỏ ra thanh cao với ta!”
Mẫn Xuyên trầm ngâm một lát rồi bỗng cất giọng trả lời: “Đúng! Muội là vì tình riêng, là vì Cảnh Niệm nên mới làm như vậy đấy!”
Nàng lại nói: “Nhưng không phải trước đó huynh cũng có mối thống hận sâu sắc với Dao Di rồi sao? Là vì muội, cũng là vì huynh, nhất cử lưỡng tiện thôi mà!”
Đôn Đình Ngạn rót một ly rượu lạnh, nâng lên môi phóng khoáng uống cạn. Hắn không nhìn nàng, lại đưa mắt nhìn ngọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-nu-de/2629529/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.