Sau bao đêm, bị chegiấu dưới những màn mưa tuyết, sương giăng mịt mù. Đêm nay ánh trăng đãtrở lại, soi tỏ toàn bộ không gian trước thềm nhà tre trúc. Bằng một thứ hào quang dịu dàng tựa như mật ngọt.
Cái bàn đá lần nữa đượckê ra giữa sân, nhưng không phải để Uy Viễn tiếp tục đun tuyết pha trà.Lần này, nó lại được dùng để bày ra mỹ thực và rượu ngon.
NgọcDao không có tâm trạng chú ý đến sự thi vị trăng thanh gió mát của đêmnay. Bởi vì, đã trải qua mấy hôm sống trong cảnh túng ăn thiếu uống, nay nhân dịp Uy Viễn “tài trợ”. Nàng đã sớm không còn câu nệ gì cả, lao vào ăn như hổ đói.
Sau khi, ních một bụng thức ăn no anh ách. NgọcDao mới sực nhớ ra, thượng thần tôn quý Uy Viễn đang ngồi ngay bên cạnh. Nàng bỗng buông đũa, trong đầu không khỏi nhớ lại màn kinh dị sáng nay. Thật không ngờ, vị tôn thần đã già đến đếm không xuể tuổi như chàng,lại còn có thể bày ra cái trò nhân yêu gạt người như vậy.
Uy Viễn rót một ly rượu đưa đến tận tay nàng, vẫn nở nụ cười như cũ, nói: “Có vẻ thời gian qua nàng sống không mấy dễ dàng.”
Ngọc Dao đón lấy ly rượu, ngẩn mặt uống cạn, cười cười đáp: “Có gì đâu, muốn dễ hay khó, chẳng qua cũng do lòng người định đoạt thôi.”
UyViễn xoay xoay ly rượu trong tay, lại im lặng không nói gì. Ngọc Daothấy chàng như vậy, cũng không nói tiếp, chỉ ngồi rót rượu tự chuốc saymình.
Uy Viễn đoạt lấy ly rượu trong tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-nu-de/2629504/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.