Ba người nhìn nhaukhông ai nói một lời, căn phòng tĩnh lặng chìm trong tiếng nước trà sôi“ùng ục”, và tiếng cháy “lép bép” vang lên khe khẽ của lửa than hồng.
Ngọc Dao liếc thấy sắc mặt của Tề Hiếu Phàm không tốt chút nào, giờ mà nàngmở lời, cũng không nói được lời gì hay ho, thôi thì, đành im lặng đợihai người kia mở lời nói trước vậy.
Cảnh Niệm vậy mà lại làngười đầu tiên lên tiếng, đánh vỡ không khí trầm mặc này, giọng chàng ôn tồn cất lên: “Thế tử là muốn thỉnh cầu điều gì?”
Tề Hiếu Phàmnhíu mày suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “ Vương Hạo chân nhân sớm đã đắcđạo thấu tỏ hồng trần, còn Hiếu Phàm chỉ là một tục nhân tâm không tịnh, lòng mang phiền muộn tầm thường thế gian. Cầu chân nhân giúp ta biếtđược, những chuyện đã xảy ra ba năm về trước, thời điểm ta mắc phải bạobệnh.”
Ngọc Dao đưa tay đập bàn “ rầm” một tiếng, độtnhiên đứng phắt dậy chỉ tay vào Tề Hiếu Phàm, mắng:“ Tề Hiếu Phàm ngungốc kia, ngươi nghĩ cái gì trong đầu thế hả? Ta thấy ngươi lúc nào cũng hành xử cổ quái, trước bắt cóc ta thành thân với ngươi, nay còn dám yêu cầu sư phụ tìm hiểu sự việc tận ba năm trước, ta thấy người rõ ràngchẳng bị làm sao cả, chẳng qua là ăn no rãnh rỗi làm chuyện tầm phàothôi.”
Tề Hiếu Phàm trợn trắng mắt ngạc nhiên, không đoánđược bên ngoài Ngọc Dao có vẻ “mai cốt cách tuyết tinh thần”, sao bỗngnhiên lại kích động nổi giận, mất hết hình tượng như vậy? Sau khi sữngsờ giây lát, hắn liền vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-nu-de/2629496/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.