Dạo gần đây, quả thật có nhiều sự tình được phơi bày trước tai mắt Ngọc Dao. Nhất thời khiếnnàng có cảm giác mọi thứ hư hư thực thực thế nào ấy. Suy nghĩ như vậy,nàng liền đưa tay tự cấu đùi mình một cái.
Á, đau quá! Hóa ra là thực, không phải nằm à?
Ngọc Dao nghiêng nghiêng ngã ngã đứng dậy rời khỏi ghế mây, chấp tay cáo từCảnh Niệm, lần mò về phòng nghỉ ngơi. Hi vọng sau khi đánh một giấc, đầu óc trở nên minh mẫn hơn, hoặc giả như sau khi tỉnh dậy, sẽ thấy mìnhđang nằm trên nóc nhà ở Phong Tuyết sơn trang, uống rượu ngủ quên nhưtrước kia.
Nàng lắc đầu cười nhạt, một lần nữa tự thán nhân tâm: “ Đôi khi có những chuyện, nếu không biết sẽ ung dung mà sống, nhưngmột khi đã biết, thì không thể nào tùy tâm sở tại được nữa.”
Bóng áo trắng vẫn đứng dưới sân hậu viện, đưa mắt dõi theo thân dáng Ngọc Dao đang dần khuất xa sau dãy hành lang.
Khoảnh khắc đó, Cảnh Niệm không kìm chế được bản thân, dâng lên tiếng thở dài sầu muộn, cùng ánh mắt thê lương ai oán.
Trên đời này, vốn tồn tại những nỗi đau có thể tùy tâm bộc phát, song vẫncòn đó, những nỗi đau chỉ có thể chất chứa ở trong lòng.
Đó gọi là kìm nén.
Cảnh đêm tịch liêu khiến Cảnh Niệm có chút cảm khái.
Gần trong gang tấc mà ngỡ xa nơi chân trời.
Chiếc ghế mây giờ đã trống không. Chàng bước đến ngồi xuống, khẽ đong đưa,chậm rãi nhắm mắt, để cho hoài niệm ùa về giăng đầy tâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-nu-de/2629490/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.