Lá của cây bồ đề xanh tươi đã chuyển vàng úa rơi rụng đầy sân, “ xoèn xoẹt xoèn xoẹt” tiếng chổi quét lá khô vang lên trong không gian tĩnh lặng.Ngọc Dao nâng cằm đặt trên cán chổi xề quét sân. Một sợi tóc mái rớtxuống trước mặt che khuất tầm mắt nàng, cũng chẳng buồn nâng tay vén tóc , nàng chu môi thổi khẽ một hơi sợi tóc bay lên lại từ từ đáp lại vịtrí cũ, rũ xuống mắt. Hành động này so với lứa tuổi ba mươi của nàng thì lại vô tình quá trẻ con.
Một giọng nói phát ra từ đại môn : “Coi tỷ tỷ bộ dạng như vậy hù chết đệ mất !”
Thiếu niên tầm mười bốn, mười lăm tuổi gương mặt non búng ra sữa nhưng anhkhí hiên ngang , tuấn kiệt vô song. Ung dung đi từ cửa đại môn bước vàotay cầm cần câu, tay cầm sọt cá bước tới đứng trước mặt nàng.
Nàng liếc mắt, bĩu môi nói : “ Tiểu Kê đệ mặc kệ ta !”
Thiếu niên kia cũng không vừa , nguýt mắt lạnh lùng nói : “ Đệ không phải tên Tiểu Kê . Đệ tên là Uy Viễn !”
Nhàm chán làm nàng cố ý trêu hắn Ngọc Dao khoác tay, nói bằng cái giọng điệu trào phúng : “ Đệ đệ chân thân là con gà rừng mà , tỷ tỷ kêu ngươi Tiểu Kê có gì sai sao?”
“ Đệ không phải gà rừng ! “, thiếu niên nghiêm túc lặp lại.
Ngọc Dao chống eo , hỏi: “ Chứ là gì ?”
Uy Viễn bất đắc dĩ khoác tay : “ Mặc kệ tỷ muốn nghĩ sao thì nghĩ“. Nóirồi ngoảnh mặt làm ngơ, đem hai con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-nu-de/107131/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.