Tôi đi cùng Cố Vân Trạch, lúc tìm được Trần Dật Thanh, hắn đã xuất viện, đang ở nhà của mình.
Nhưng hắn cứ điên điên khùng khùng, hai tay quấn băng gạc, một tay vỗ bụng một tay đỡ eo.
Khi thì vuốt bụng hừ hừ, khi thì đột nhiên sợ hãi bật khóc.
Hơn nữa rõ ràng hắn mới xuất viện, quần áo cũng rất sạch sẽ, nhưng trên người luôn có mùi hôi thối, dù đứng xa phòng khách vẫn có thể ngửi thấy cứ như toàn bộ phòng khách đều là mùi hôi này.
Mới qua ba tháng, mẹ Trần cũng gầy đi rất nhiều, thấy tôi thì mừng lắm: "Tần Cầm, con tới rồi."
Nhưng thấy Cố Vân Trạch đi cùng tôi, bà ta hơi sửng sốt.
Cố Vân Trạch lễ phép tặng bà ta trái cây và sữa: "Dì ơi, đây là chút lòng thành của bọn cháu."
Dù sao cũng từng là bạn học, tình nghĩa còn đó.
Mấy năm nay sự nghiệp của Cố Vân Trạch ngày càng thăng tiến, cư xử với mọi người đều rất tốt.
Dù làm gì, anh đều được bạn học, bạn bè, đồng nghiệp khen không dứt miệng.
Mẹ Trần nhìn nhìn Cố Vân Trạch rồi cười nói với tôi: "Tần Cầm, con về nhà mình, mua trái cây làm gì chứ!"
Tôi chỉ đáp: "Đây là chút lòng thành của cháu và Vân Trạch, dù gì cũng là bạn học mà."
Bây giờ là nhà mình rồi sao?
Không định khách sáo với bà ta, tôi thay giày, đi thẳng vào vấn đề: "Đại sư kia nói phải xử lý thế nào?"
Khi tôi tới gần phòng khách, Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/long-nguoi-nhu-ran-ret-du-hoac-phia-sau-tinh-yeu-nam-nu/2177955/quyen-1-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.